Sau khi Diệp Lăng Phi bắn xong, thì thấy hai lốp của chiếc xe kia nổ tung, chiếc xe đâm thẳng vào tòa nhà.
Cảnh sát chạy lại vây quanh chiếc xe, một số cảnh sát khác thì đi cứu giúp người bị thương. Diệp Lăng Phi bỏ khẩu Ak xuống, hắn chạy tới chiếc xe của Nhâm Tiểu Phi. Vừa mới nhích chân thì chợt nghe thấy một âm thanh từ phía sau truyền tới:
- Diệp Lăng Phi, không được nhúc nhích.
Diệp Lăng Phi dừng chân lại, hắn quay đầu lại phía sau thì thấy Chu Hân Mính đang cầm súng lục chĩa vào lưng hắn.
- Sĩ quan Chu, làm gì vậy?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Anh đợi ở đây đi, đây là việc của cảnh sát chúng tôi, anh chỉ là một người dân thường, không nên muốn trở thành anh hùng.
Chu Hân Mính lạnh lùng nói.
Diệp Lăng Phi bĩu môi, nói:
- Sĩ quan Chu, tôi không muốn mình lưu lại một phiền toái lớn. Tôi vừa ra tay giết chết hai tên cướp, nếu như bây giờ mấy tên cướp kia bỏ trốn mất thì sau này tôi ăn không ngon, ngủ không yên. Tôi không tin cảnh sát, chỉ tin vào chính bản thân mình, nếu như đổi lại tôi là bọn cướp, thì tôi có thể giết chết hết cả đám cảnh sát các cô.
- Diệp Lăng Phi, anh nghĩ anh là ai.
Chu Hân Mính bị những lời này của Diệp Lăng Phi làm cho tức điên lên. Cái gì mà không tin vào cảnh sát, lại còn nói có thể giết chết cả đám cảnh sát. Chu Hân Mính dù sao cũng là cảnh sát, nghe những lời coi thường này của Diệp Lăng Phi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-thi-tang-kieu/1523874/chuong-186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.