Bạch Tình Đình cả ngày không đến thăm Diệp Lăng Phi, cũng may là có Đường Hiểu Uyển ở bên cạnh cho nên Diệp Lăng Phi không cảm thấy tịch mịch, trong lòng hắn lúc này đang oán trách nàng.
- Hay lắm, lão bà của ta, lão công của cô nhập viện mà cô cũng không tới thăm, ngay cả gọi điện thoại hỏi thăm cũng không có.
Diệp Lăng Phi nghĩ lại, cảm thấy mình có lẽ sẽ không nên cùng với lão bà này kết hôn. Nói không chừng, lúc này không có mình ở bên cạnh, nàng ta lại càng tiêu dao tự tại hơn.
- Khụ, xem ra lão bà của ta đúng là còn có người khác. Ta thấy trò chơi này xem ra không sớm thì muộn cũng phải kết thúc với Bạch Tình Đình.
Trong lòng Diệp Lăng Phi bỗng nhiên có một ý định là sẽ chấm dứt cuộc sống thử này với Bạch Tình Đình. Hăn phát hiện ra mình không hề có cảm giác giống như lúc mới đầu đồng ý sống thử với Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình không đến thăm hắn, hắn cảm thấy rất cô đơn.
Diệp Lăng Phi nằm trên giường bệnh cầm lấy quyển tạp chí lúc nãy Bạch Tình Đình mang tới, lật mười trang tạp chí ra xem xong hắn đã cảm thấy mệt rã rời.
Người nằm viện quả nhiên đã có một câu tục ngữ: “Ăn no thì ngủ, tỉnh ngủ thì lại ăn”
Diệp Lăng Phi ném xấp tạp chí lên giường, gác chân ngửa mặt mà ngủ. Tư thế ngủ này tuy khá bất nhã nhưng là tư thế mà Diệp Lăng Phi thích nhất. Dùng lời nói của Diệp Lăng Phi mà hình dung, đây gọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-thi-tang-kieu/1523820/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.