Ở một ngõ nhỏ vắng vẻ có một căn nhà treo tấm biển “Khách sạn Vương Khách”. Tại thành phố Vọng Hải, khách sạn ở nơi này thì có vẻ hơi xa và vắng vẻ.
Khách sạn này không có bất kỳ thủ tục nào. Chỉ cần ba mươi tệ phí ăn ở là có thể vào phòng, không cần bất kỳ giấy chứng minh thân phận nào.
Ở lầu hai trong tòa khách sạn này có một nam nhân da vàng dựa vào trong hành lang bẩn thỉu, tay người nào cũng cầm một điếu thuốc.
Chỉ nghe két một tiếng, cửa phòng mở ra, từ bên trong đi ra một nam nhân trung niên cao to. Nam nhân kia trên đầu có vài vết sẹo.
- Nhị đệ, chúng ta đi ra ngoài, tìm một chỗ nào đó xử lý vị muội muội này.
Trung niên nam nhân nói với người trẻ tuổi ở bên ngoài.
Người thanh niên kia gật đầu, đem tàn thuốc vứt mạnh xuống đất.
Hai người đi ra xa khỏi khác
Diệp Lăng Phi và Trần Ngọc Đình lúc này đã trở về tổng bộ. Trên đường đi Trần Ngọc Đình gọi điện thoại cho trợ lý của nàng, mua cho nàng hai hộp thức ăn nhanh. Kết quả là khi hai người vừa về tới văn phòng thì trên bàn làm việc đã có đồ ăn cho họ thưởng thức.
Diệp Lăng Phi nhanh chóng tới văn phòng của Trần Ngọc Đình. Thấy Trần Ngọc Đình đang ăn cơm, Diệp Lăng Phi liền cười cười ngồi xuống chiếc ghế đối diện đặt hộp thức ăn ở trên bàn rồi cất tiếng nói:
- Phó tổng, cô ăn một mình không có ý nghĩa, hay là chúng ta ăn cùng một chỗ đi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-thi-tang-kieu/1523785/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.