- Đáng chết, vì sao Ngọc Như Ý không mở được cánh cửa cuối cùng!
Từ Tuyết Nhi tức giận đập Ngọc Như Ý trong tay thành bột, sắc mặt ba người trở nên cực kỳ khó coi.
- Nhìn ổ khóa thì có lẽ phải dùng khóa khác rồi, không thì đừng mơ vào được phòng hiệu trưởng.
Từ Tuyết Nhi nhíu mày than một tiếng, Tiêu Dực tai thính nghe được hai chữ "hiệu trưởng", nghĩ tới cái gì đó, liền tới hỏi.
- Sư tỷ, có phải là hiệu trưởng vinh dự không?
- Làm sao đệ biết?
Từ Tuyết Nhi xoay người hỏi, tựa hồ nghĩ ra:
- Hồ Tử nói cho đệ rồi nhỉ! Hiệu trưởng vinh dự này thật ra chính là Cửu Vĩ Yêu Hồ, nàng hút vong hồn chết bên ngoài tháp rồi tinh luyện linh khí của bọn họ, biến nơi này thành Diêm La Điện, chỉ cần đêm xuống, quần ma loạn vũ, bất luận ai lảng vảng bên ngoài tòa nhà này, đều bị đám tiểu yêu sát hại, cho nên vừa rồi ta nhìn thấy Hư Hỏa Chân Nhân dẫn các ngươi đến, nhất định là vong hồn giả dạng.
Tiêu Dực tỉnh ngộ, khó trách Hư Hỏa Chân Nhân vừa thấy nàng liền động sát tâm, mà Từ Tuyết Nhi không lưu tình giết chết hắn, Từ Tuyết Nhi có thể ở trong này lâu như vậy, sao lại không biết chứ?
- Bởi vì thế thân của nàng ta trước kia là hiệu trưởng của trường này, cũng là chủ tịch của trường, cho nên sau này mọi người đều ca tụng nàng ta là hiệu trưởng, chính nàng ta tựa hồ cũng thích cái danh hiệu này, cho nên liền tự xưng là hiệu trưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-thi-ta-tu/1556499/chuong-107.html