Chương trước
Chương sau

- Tỷ... Ta không rõ.
Tiêu Dực cười khổ sờ túi, Nhưng có ví đâu, chỉ có bao thuốc lá gần hết thôi.
Tiêu Dực phát hiện, tâm tình của mình đã bị mấy lời của Từ Tuyết Nhi làm uộn phiền hơn rồi.
- Có phải cảm thấy rất hồ đồ, kỳ thật tỷ tỷ cũng hồ đồ, không biết làm sao để giải thích rõ cho được, bất quá tỷ tỷ sẽ nói cho đệ một chuyện, đệ nghe xong sẽ biết là tại sao, cũng sẽ biết rõ vì cái gì mà tỷ tỷ phải chịu khổ ở trong này bốn năm qua.
Từ Tuyết Nhi vuốt tóc mai, cưng chìu nhìn Tiêu Dực, trong đôi mắt lóe lên vẻ quyến rũ, giữ chặt Tiêu Dực nói :
- Đệ đệ đáng thương của tỷ, kỳ thật đệ từ lúc vừa ra đời đã được chú định một trường kiếp nạn rồi.
- Kiếp nạn...
Tiêu Dực liếm liếm môi, nhìn sang đũng quần mình, cười khổ một tiếng:
- Ta chỉ biết, từ khi lên núi đã chú định rồi.
- Đây là do sư phụ phong ấn tinh hoa của đệ, một là bởi vì đệ là Linh đồng chuyển thế, tinh hoa xử nam quý giá đủ để đám yêu nghiệt kia hút một lần là phi thăng, trong khi đệ lúc đó không thể tự bảo vệ mình được, đây cũng chỉ bất đắc dĩ thôi.
- Thứ hai là bởi vì chúng ta tu luyện Huyền Tà tâm pháp, tinh hoa đối với bản thân rất hữu ích, mỗi khi tình dục đạt tới đỉnh điểm, nó sẽ không "phun" ra ngoài mà quay ngược về đan điền, hóa thành Thuần Dương chân nguyên, đề cao tu vi của đệ, đây cũng là phương thức tu luyện khó tưởng, so với tâm pháp tà ác khủng hơn nhiều, chỉ ngắn ngủi có mười năm mà đã tới Linh Tịch tam giai, cách Kim Đan kỳ chỉ có một bước, mà lại không dùng linh dược gì hết, chỉ có thể dùng từ "đáng sợ" để hình dung mà thôi.(DG: lão t.g bị ngộ hay s nhỉ? Lúc thì Kim Đan, lúc thì Nguyên Anh )
- Một khi Kim Đan đại thành, tốc độ tu luyện của đệ còn nhanh hơn gấp trăm lần. Cho nên tinh hoa của đệ cũng theo tu vi mà càng thêm tinh thuần, so với Độ Kiếp hoàn và Thất Tập đan của Tam Thanh giáo cùng linh hiệu. Bởi vì yêu ma không thể chịu đựng được linh đan được Tam Vị Chân Hỏa luyện hóa, mà tinh hoa của đệ trong mắt chúng lại là linh dược hiệu nghiệm nhất.
- Cái này thì đệ biết, nhưng kiếp nạn có liên quan gì, mẹ nó, có mỗi một trym, muốn chơi hả? Thích thì đến đây, nhưng mà nếu nàng ta quá xấu không "ngóc" lên nổi thì chịu! Phi con mẹ nó phi, Ka không cần biết có bao nhiêu yêu ma muốn thăng, đừng đem mấy thứ trách nhiệm này áp lên đầu ta.
Tiêu Dực nghe đến đó, lại một lần nữa cảm thấy bi ai, muốn mình *** nàng thì cần gì phải nhiều âm mưu quỷ kế như vậy, không biết mệt sao? Cứ lột sạch ra nằm lên giường là được.
- Đồ đần! Nếu quả thật giống như đệ nghĩ. Sư phụ cũng sẽ không tra tấn đệ như thế, đệ trời sinh vận hoa đào, duyên phận nhất định có vô số hồng nhan tri kỷ, Huyền Tà giáo chúng ta không có sắc giới, chỉ cần đệ tâm đồng ý hợp cùng các nàng song tu là được. Không ai quan tâm! Nhưng lần đầu tiên của đệ là bổn mạng chân nguyên, bị mất bổn mạng chân nguyên, đệ cả mệnh cũng không còn, làm gì có sau này nữa?
- Móa, kết cục "thằng nhỏ" quá nghiêm trọng rồi.
Tiêu Dực trợn tròn mắt, sờ sờ "thằng em". Trong lòng nghĩ tới cảnh con chim nhỏ bị hút khô, thật kinh con mja nó khủng.
- Cho nên sư phụ mới phong ấn đệ, trừ phi gặp được người đệ thực sự yêu, nguyện ý vì nàng mà hi sinh tính mạng, nếu không cả đời đừng mong "bắn", có thể song tu được, nhưng chỉ có đệ hút của nữ nhân đó, không thể cho họ được cái gì, rồi sẽ đến một ngày, nữ nhân đó sẽ bị đệ hút sạch đến chết. Cho nên, đó cũng là một lời nguyền.
Từ Tuyết Nhi vừa nói xong, Y Nhân một bên liền dùng ánh mắt đáng thương ánh mắt nhìn về phía nam nhân đang ngây ngốc, may mà hôm đó chưa kịp làm gì, không bổn cô nương chưa được gì mà mất mạng rồi.
- Stop...! Sư tỷ, tỷ nói cái gì? Tại sao không giống như sư phụ từng "chém"! Lão nói chỉ cần ta Kim Đan đại thành, là có thể không lập tự phá! Giờ tỷ lại nói kiểu khác?
Tiêu Dực cảnh giác nhìn Từ Tuyết Nhi, lại thấy nàng ai oán nhìn mình một cái, thản nhiên nói:
- Nếu là phong ấn, đương nhiên sẽ có phương pháp phá giải, nếu Kim Đan đại thành có thể phá phong ấn, vậy yêu ma chỉ cần bắt đệ đi rồi cho ăn linh dược cưỡng ép lên Kim Đan kỳ, đây không phải đơn giản giống kiểu chăn heo sao?
Lời của Từ Tuyết Nhi làm cho Tiêu Dực không còn hy vọng, than một tiếng, ngồi phịch xuống ghế, đập mạnh lên "thằng em" kêu lên bi thảm:
- Trời ạ, đồ già đầu mất nết, lừa ta thật khổ a. Để ta chết đi cho rồi, còn làm "thằng em" tịt ngòi nữa, cần nó để làm gì đây?
Từ Tuyết Nhi đau lòng ôm chặt lấy Tiêu Dực, dúi đầu hắn xuống bộ ngực mềm mại cao vút của mình, dở khóc dở cười nói:
- Đệ đệ ngốc, tỷ tỷ chưa nói hết mà! Sư phụ cho tỷ tỷ một bí pháp, tùy thời có thể để đệ thỏa ước muốn.
- A!
Tiêu Dực trong ngực Từ Tuyết Nhi hung hôn lên cặp đồi một cái, mừng như điên nói :
- Vậy làm nhanh lên! Tỷ tỷ, hảo tỷ tỷ của ta!
Từ Tuyết Nhi nháy mắt đã đỏ mặt, khẽ gắt một tiếng, rồi lại ôm hắn vào ngực:
- Hiện tại không được, tỷ tỷ vừa nói xong đệ đã quên rồi. Chỉ cần đệ vừa đã khôi phục, Yêu Tinh kia liền tìm tới cửa, yêu lực của nàng thật sự rất đáng sợ, tỷ tỷ cũng không phải là đối thủ của nàng!
Từ Tuyết Nhi cúi đầu nhìn Tiêu Dực bằng cặp mắt mê người, kích động nói:
- Tỷ tỷ sẽ không để đệ xảy ra chuyện gì cả, bất luận kẻ nào cũng không được làm hại Tiểu Dực của ta.
- Vậy sao cô lại tới đây được?
Y Nhân đang trầm mặc bỗng nhiên mở miệng nói, thân thể bỗng theo bản năng dịch gần lại cửa.
- Hừ, ngươi không nói gì, ta còn quên nơi này còn có một tiểu yêu tinh nữa đấy!
Sắc mặt Từ Tuyết Nhi bất biến. Bỗng nhiên vung tay một cái, Y Nhân kêu thảm một tiếng, thân thể bị bắn thẳng vào vách tường, Từ Tuyết Nhi còn muốn ra tay, lại bị Tiêu Dực ngăn lại:
- Nàng là bằng hữu ta... Sư tỷ, chớ làm tổn thương nàng!
Từ Tuyết Nhi sắc mặt âm lãnh đứng lên, cả người tản ra tử khí lạnh như băng, tròng mắt lóe lên vẻ yêu dị nhìn Y Nhân, lạnh lùng nói:
- Tiểu Dực, tỷ tỷ không phản đối đệ và những Yêu Tinh đó xằng bậy, Nhưng tuyệt đối không cho phép một con yêu tinh vô lễ trước mặt ta, hôm nay ta nể mặt đệ, nhưng nàng phải cút ra xa vào, không đừng trách ta diệt hồn phách nàng!
Trên người Từ Tuyết Nhi phát ra khí thế làm người ta rét run, Tiêu Dực lúc này mới cảm giác Từ Tuyết Nhi đáng sợ, rồi lại nhớ tới Từ Tuyết Nhi bên ngoài, nàng mới ôn nhu làm sao. Giờ gặp Từ Tuyết Nhi, đây mới chính là nàng.
- Tiểu Dực, còn nhớ đệ năm đó xuống núi, tỷ tỷ truy đệ suốt một năm không, thật vất vả mới tìm được đệ, rồi đệ lại mất tăm luôn.
Từ Tuyết Nhi thở dài với vẻ hoài niệm, lại nhẹ nhàng ngồi xuống, ánh mắt tràn ngập cưng chiều, đối mặt với Tiêu Dực, nàng vĩnh viễn là một tiểu nữ nhân vô cùng si tình.
Tiêu Dực có chút sợ hãi gật đầu, mình đương nhiên nhớ rõ buổi tối hôm đó, cũng chính buổi tối đó mà mình quen Mạc Nguyệt Liên.
Hồi mình còn chưa tới cái thành phố này, sau khi bị Từ Tuyết Nhi quấn lấy, nàng phát tác tính cách SM(bạo dâm) của mình, cầm Khốn Tiên Thằng đánh hắn chạy loạn khắp nơi. Lúc đó Nguyệt Liên cắt tóc tomboy, mặc đồ nam, thấy một một nữ nhân cầm roi đuổi đánh một nam nhân đẹp trai, thế là muốn bênh vực kẻ yếu. Ai ngờ lại bị Từ Tuyết Nhi đánh luôn, hai người phải trốn vào trong núi, Từ Tuyết Nhi gầm lên giận dữ nửa ngày, đánh cho núi tan tành, khí thế to lớn dị thường.
Mãi mới chờ đến lúc Từ Tuyết Nhi hết hấp, bắt được Tiêu Dực, muốn xin lỗi với hắn nên đã lột sạch quần áo ôm Tiêu Dực làm nũng, cầu Tiểu Dực tha thứ ình, còn nói mặc hắn thế nào cũng được, Nhưng vô luận nàng khiêu khích Tiêu Dực như thế nào, "thằng em" bị dọa cho sun lại như con giun sao có thể "ngóc" đầu lên được, cho nên Nguyệt Liên lúc này mới cho là Tiêu Dực trời sinh bệnh liệt dương, lúc mấu chốt nhất lại không cứng nổi.
Để tỏ lòng áy náy của mình, Từ Tuyết Nhi còn ý đặc biệt nấu mấy món hương đồng gió nội cho Tiêu Dực cùng với Nguyệt Liên bị liên luỵ, nhưng còn chưa được nửa bữa nàng đã phát tác, đánh cho hai người khóc cha gọi mẹ, thẳng đến phát hiện Từ Tuyết Nhi không có đuổi theo, lúc này mới trốn vào thành phố, rồi sau đó mới trở thành hảo hữu, bởi vậy mà Nguyệt Liên cũng phải sợ Từ Tuyết Nhi.
- Đúng là cái buổi tối đó, ta phát hiện có một đôi mắt nhìn chằm chằm vào đệ, đuổi được một lúc, Yêu Tinh liền ra tay tập kích ta, có lẽ nàng cho rằng ta cũng là Yêu Tinh, muốn hút tinh khí của đệ, bởi vậy mới đi tới ngăn cản ta, sau lại phát hiện không ngờ ta là Tu Chân giả, lúc này mới bỏ qua, nhưng tỷ tỷ lại phát hiện nàng có âm mưu, liên tiếp truy sát nàng vài ngày, cuối cùng mới phát hiện, nguyên lai nàng cố ý thua cho ta, dụ ta đến nơi này, vây khốn ta vào Thất Thải Phù Loan Tháp.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.