Sắc mặt Y Nhân tái nhợt mà Tiêu Dực loay hoay không đút chìa khóa được vào, trên đầu toát đầy mồ hôi.
Hư Hỏa Chân Nhân như lưu tinh cản nguyệt vọt tới bên hai người, vỗ một chưởng xuống lưng Tiêu Dực. Y Nhân nhanh tay tung một đóa hoa ra, bàn tay Hư Hỏa Chân Nhân bị dính đầy gai nhọn.
Tiêu Dực cùng lão kêu một tiếng đau đớn, mà Ngọc Như Ý rốt cục cũng cha vào được.
"Cạch"
Cửa đá cuối cùng cũng mở ra.
Thừa dịp Hư Hỏa Chân Nhân ca kinh, Tiêu Dực vỗ một chưởng vào vai trái của lão, Y Nhân nhân cơ hội vọt vào.
Tử Hà lão thái thấy người đã vọt vào, không kịp đuổi tới, chỉ có thể vung phất trần đánh ra một đạo sóng màu tím tới Tiêu Dực.
Mà Nguyên Kính Chân Nhân gấp tới độ đầu chảy đầy mồi hôi, xuất toàn bộ chân nguyên từ khi bú sữa mẹ ra, tạo thành một cơn lốc bắn tới cửa đá, chân khí cuồng bạo khiến ngọn đồi phía xa bị san bằng.
Y Nhân vừa bay vào thạch thất liền đóng cửa lại, nói thì chậm mà lúc đó thì nhanh, Tiêu Dực cùng Hư Hỏa Chân Nhân gần như cùng lúc vọt vào tháp.
"OÀ..ÀNH!"
Cửa đá đóng lại nhanh chóng, Tiêu Dực thấy trước mắt tối sầm, mất đi chi giác.
Mà bên ngoài tháp, mọi người phải hãi hùng khi nhìn thấy trên đỉnh tháp chảy xuống nham thạch, biến nó thành một cây măng đá.
- Lão bệnh này, sao không để ta giết tên tiểu tử đó. Hay đó là người của Bạch Nguyên giáo các ngươi!
Tử Hà lão thái gầm thét, không khí đầy mùi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-thi-ta-tu/1556494/chuong-102.html