- Như vậy mới nam tính. Huống chi lên giường thì mặc quần áo làm gì?
Tiêu Dực cười xấu xa, ôm lấy eo nhỏ của nàng, ngậm lấy đôi môi anh đào kia, Lâm Nhã Chỉ đã quen với mùi thuốc lá cùng với khí tức thanh u này rồi, bàn tay nhỏ bé ôm chặt lấy hắn, cái lưỡi thơm chìa ra điên cuồng quấn quít.
- Vài ngày không sờ, không ngờ vẫn co dãn như ngày nào!
Bàn tay của tên lưu manh kia đã vươn xuống bóp lấy cặp mông đàn hồi của nàng. Tay kia chậm rãi di chuyển lên cặp "vếu" to tròn, vừa mềm vừa trơn, hắn cảm giác đôi bàn tay nóng ran.
- Tiêu đại ca... Chị ấy... Chị ấy là vị hôn thê của anh à?
Cầu xin thương xót chớp chớp lông mi dài, đôi mắt lóe lên vẻ chua sót, thầm thì một câu.
- Em đừng nói bậy. Phụ nữ như vậy ai mà thèm.
- Nhưng mà ba ngày nay, chị ấy đã giúp anh chữa thương. Hơn nữa khi người ta phát bệnh, chị ấy đã ra tay ngăn chặn đó.
- Vậy sao?
Tiêu Dực đột nhiên ngồi dậy, nhìn Lâm Nhã Chỉ, liếm liếm môi, giọng nói có chút hối hận:
- Xem ra... Lại nợ cô ấy một nhân tình rồi.
- Kỳ thật, chị ấy là một cô gái tốt, em không đáng để anh phải đấu khẩu với chị ấy đâu.
Lâm Nhã Chỉ ôm eo hắn, nghĩ một đằng nói một nẻo, không có một người phụ nữ nào muốn người trong lòng đi theo người khác cả, nhất là một người phụ nữ khi tâm linh yếu đuối, lại được người đàn ông đó cứu vớt, nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-thi-ta-tu/1556469/chuong-77.html