Dưới gốc cây đại thụ cao hơn trăm mét kia. Một thân hình cường tráng, điềm tĩnh ngồi khoanh chân ở dưới đó. Với con người họ gọi đó là thiền. Nhưng đối với những sinh vật khác, chúng không biết kẻ đó là sinh vật nào và đang làm gì.
Lúc này đây, mặt đất bỗng nhô lên lổm chổm:
“Bụp bụp …”
Đất được đẩy lên bởi thứ gì đó khiến những tiếng nổ bụp bụp vang lên.
Thu Phong đang tĩnh tâm ngồi thiền phục hồi lại năng lượng và cơ thể đang bị thương của mình. Hắn bình thường rất ít khi lâm vào trạng thái không biết trời trăng gì, dù cho cả lúc ngủ Thu Phong vẫn cảm ứng được xung quanh. Nhưng lần này lại khác, khi hắn thiền, cả thế giới xung quanh như thể bị hắn quên mất.
Bản thân hắn như đang đắm chìm trong muôn vàn linh khí mà hắn tưởng là trời đất kia. Linh khí hắn đang hấp thu chính là linh khí của cái cây đại thụ khổng lồ sau lưng hắn. Hắn bị hấp dẫn bởi linh khí tươi mát, đắm chìm vào trong việc cảm nhận nó. Cơ thể hắn, khí tức đang dần trở nên ổn định, linh khí từ cây đại thụ truyền vào đan điền hắn càng lúc càng nhiều, như thể muốn cắn nuốt sạch linh khí của cái cây vậy.
Dẫu Thu Phong có hấp thu nhiều đến mức nào đi chăng nữa, thì đối với cái cây cũng giống như việc một chiếc lá bị gió thổi bật ra khỏi cành mà thôi. Căn bản không ảnh hưởng là mấy.
“Kit kit?”
Tiếng kit kit từ dưới mặt đất vang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-thi-quy-vuong/1883323/chuong-413.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.