“Rào rào rào rào …”
Trên một ngọn núi nào đó, Thu Phong đang cùng các quân nhân của mình dựng lên một chiếc lều cuối cùng. Cơn mưa càng lúc càng nặng hạt, nó trút xuống mặt đất như tiếc thương cho số phận của nhân loại.
Đã mấy tiếng đồng hồ trôi qua kể từ khi giọt mưa đầu tiên rớt xuống Thu Phong cũng không biết. Hắn chỉ biết tất cả mọi người hiện tại đang rất mệt vì liên tục quần quật suốt từ lúc sáng đến tận bây giờ.
Di chuyển người dân, di chuyển quân lương, di chuyển một số nhu yếu phẩm cần thiết lên núi. Tất cả chỉ vì một câu nói của hắn, nếu như chẳng có chuyện gì xảy ra thì tốt. Cùng lắm hắn chỉ đang hành hạ thành phố này thôi, nhưng nếu thật sự có thiên tai gì đó, quả thật Thu Phong đã cứu rất nhiều người.
Nhưng cái tình hình này, ban đầu còn khá nhiều người dị nghị về quyết định của Thu Phong, nhưng khi họ thấy cơn mưa nặng hạt trút xuống thành phố. Những cơn gió nổi lên ầm ầm như cơn bão dập tan nát biết bao nhiêu cửa kính trong thành phố.
Không gian yên tĩnh, ngoài tiếng mưa, tiếng gió rít, thi thoảng con người ta còn nghe thấy tiếng kính vỡ nát.
“Xoảng xoảng xoảng …”
Những người nào đã lên kịp trên núi, họ ở trong những cái lều quân đội chật ních người, ở đó con người ta run rẩy vì lạnh, run rẩy vì cơn mưa liên tục trút xuống đã mấy tiếng trôi đi không có dấu hiệu ngừng lại.
Cũng may núi có nhiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-thi-quy-vuong/1883299/chuong-389.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.