Chương trước
Chương sau
“Sao? Muốn học võ kỹ à?”

Tô Lâm hỏi Thu Phong đang đứng im lìm trước mặt lão ta lặng lẽ mà gật đầu.

Thật vậy. Nếu như đối với người bình thường hắn có thể không ngán một ai, nhưng với Võ Năng Giả hay Dị Năng Giả nếu chỉ dùng kỹ năng chiến đấu thông thường khó mà ăn được đối phương. Sợ chưa kịp sáp lại gần hắn đã đi bán muối rồi.

Ví như Tô Lâm đây, về thể chất, về sức bền hắn có thể hơn Tô Lâm, thậm chí là về kỹ năng chiến đấu hắn cũng hơn Tô Lâm do cách vận dụng của mình. Nhưng như thế là chưa đủ, chưa đủ để hắn có thể bảo toàn mạng sống với Dị Năng Giả hay Võ Năng Giả. Ví dụ bản thân hắn bây giờ chỉ có sức công phá, cho là ép cả cái thứ sức mạnh kia vào vẫn chỉ có mức công phá.

Lỡ như gặp Dị Năng Giả biến đổi thể chất như Mạnh Dũng thì sao. Ở cấp độ 3 Mạnh Dũng không chỉ biến để bề mặt cấu trúc cơ thể thành sắt thép, mà còn cường hóa nó cứng theo cấp số nhân. Không phải là 1 x 2 rồi 1 x3. Mà là 1 x2 = 2, 2 x2 = 4, cấp 3 là 4 x 3 = 12. Hiện tại độ cứng hay độ dẻo dai, độ lỳ tùy theo tính chất mà Mạnh Dũng biến đổi được tính theo cách đó, bây giờ nếu như Mạnh Dũng hóa thành một người sắt thì cơ thể hắn cứng gấp 12 lần vật liệu sắt ấy.

Thu Phong chưa bao giờ thử đánh nhau với Mạnh Dũng cả, nên hắn cũng không nắm chắc được rằng mình có thể chiến thắng. Đồng nghĩa với việc đó hắn cũng chẳng có thể chắc chắn rằng ngoài kia biết bao nhiêu Dị Năng Giả thừa cách đối phó với hắn. Nếu hắn cứ như thế này sớm muộn hắn cũng sẽ chết trước khi hoàn thành nguyện vọng về nhà của mình.

“Bây giờ chưa được …”

Cứ tưởng rằng Tô Lâm sẽ đồng ý chỉ dạy cho Thu Phong, nhưng không, lão ta lắc đầu.

Thấy thế Thu Phong liền hỏi, à không, cả Quốc Thiên đang nghe ngóng bên này cũng ló mặt ra đồng thanh:

“Tại sao?”

“Tại sao?”

“Hai cái thằng mày … ngu hết thuốc chữa, từ để tao nói!”

Thấy hai thằng cháu nhanh nhảu không chịu được tức mình Tô Lâm quen miệng mắng chửi một tiếng.

Không phải là ông ta không muốn dạy cho chúng, mà cái gì cũng có nguyên do của nó cả.

“Muốn học được võ kỹ. Việc đầu tiên là phải đạt hai tiêu chuẩn cơ bản để làm được điều đó. Hai đứa chúng mày cũng chỉ là bán Võ Năng Giả mà thôi, chưa được tính chính thức vào hàng ngũ Võ Năng Giả đâu mà luyên thuyên!”

Vừa nói Tô Lâm vừa đưa hai ngón tay ra. Sau đó lão ta bước đến gần Quốc Thiên kéo lỗ tai của hắn xách qua bên Thu Phong.

Hai anh em đứng đó tập trung vào Tô Lâm đang chuẩn bị diễn thuyết.

“Thứ nhất là phải đạt đủ điều kiện thể chất, cái này thì có khá là mơ hồ. Nhưng với thể chất quái thai của hai đứa chúng mày đã quá đủ rồi. Nhưng! Cái thứ hai phải khai thông 108 huyệt đạo trên cơ thể mới sử dụng được võ kỹ. Không khai thông thì không cách nào sử dụng được võ kỹ, nếu không sẽ tiêu hao nguyên khí, tổn hại kinh mạch rất dễ gây đến tử vong!”

“Thật sao?”

“Không còn cách nào khác sao?”

Hai anh em hai biểu cảm khác nhau, Quốc Thiên thì ngạc nhiên, Thu Phong thì như thể đang suy tính cái gì đó.

“Không có đường tắt, chỉ có nhanh hay chậm khai thông được hết 108 huyệt đạo!”

Trông thấy gương mặt căng thẳng của hai thằng giặc trời này Tô Lâm bỗng nhiên cảm thấy thoải mái mà phởn cả mặt mũi. Quả thật nhìn rất đáng ghét.

Nhưng Thu Phong lẫn Quốc Thiên lại chẳng quan tâm điều đó.

Bất chợt Thu Phong lên tiếng trước:

“Bác mất bao lâu để khai thông tất cả 108 đường kinh mạch!”

“10 Năm!”

Đơn giản mà nói ra cái số năm không thể tin được.

Cả Quốc Thiên lẫn Thu Phong đều ngạc nhiên. Cái quái gì 10 năm? Đùa?

Hắn còn biết bao nhiêu chuyện để làm, bao nhiêu là mối nguy hiểm rình rập trước mắt. 10 năm là một con số quá lớn đối với hắn. Hắn bây giờ cũng chỉ 27 tuổi, 10 năm khác quái nào bằng một phần ba quãng đời hắn vừa trải qua.

Giỡn hoài cha.

“Tụi mày có thể không tin, bình thường một Võ Năng Giả khai thông một huyệt đạo mất khoảng một cho đến ba tháng là ít. Có người mất hơn 10 năm mới có thể khai thông 108 huyệt vị, có người mất cả đời cũng chẳng khai thông nổi cái huyệt vị cuối cùng, cả đời cũng chỉ có thể làm kẻ luyện võ mà không thể nào trở thành Dị Năng Giả được!”

Dường như hai anh em này đang suy tính cái gì đó, chẳng ai thèm nghe Tô Lâm diễn thuyết. Tức mình ông kêu lên:

“E Hèm … Này! Tuy nhiên vẫn có một số võ kỹ có thể học được khi khai thông số lượng huyệt đạo nhất định và ở một vài huyệt đạo nhất định nữa. Khai bừa cũng không học được đâu nhé!”

“Thật ư? … Bác có thể ví dụ một vài võ kỹ được không?”

“Tao lừa mày được cái chó gì không thằng nhóc này?”

Như thể mình đi lừa con nít không bằng mà nó dám hỏi thật không. Tô Lâm chửi vào Thu Phong một câu, sau đó lão ta đứng đó vận công.

“Từ đã … tao quên mất võ kỹ nào rồi … nhiều quá …”

Hai anh em nhà họ Nguyễn nghe thế đều muốn té xỉu lăn lê bò càng với ông lão nhây nhớt này. Nhưng thôi, dù gì hiện giờ lão ta cũng là thầy của bọn chúng, ít nhiều cũng nên nể mặt.

“Rốt cuộc bác có bao nhiêu kỹ năng vậy bác Lâm?”

“Hình như vài trăm kỹ năng thì phải … nhiều quá tao không nhớ. Hai đứa mày im coi để tao nhớ xem nào!”

Thu Phong và Quốc Thiên thoáng giật mình. Mấy trăm cái? Trong khi trước đó tùy tiện lão ta lôi ra một hai chiêu đã làm hắn mất hết cả khả năng đánh trả. Vậy là còn hàng đống kỹ năng khác trên người ông ta ư? Làm thế quái nào mà ông ta luyện được tất cả khi chỉ có 60 tuổi?

Thấy ông ta cười cười khùng khùng điên điên vậy thôi chứ chẳng hề có một lão già ngu ngốc yếu đuối nào lại có thể làm cai ngục trưởng một cái nhà tù rộng lớn bất khả xâm phạm như IUI cả. Cái gì cũng có nguyên do của nó.

Trong giới bạch đạo tuy Tô Lâm không giữ chức cao vọng trọng nhưng rất ít người có đủ bản lĩnh để chọc điên lão già này. Bởi chỉ cần một mình lão ta thôi đủ để khiến nửa số quân đội miền Bắc đất nước này phải run sợ. Dị Năng Giả ư? Cấp 5 ư? Được bao nhiêu Dị Năng Giả cấp 5 trong quân đội miền Bắc Xích Quỷ. Thậm chí cả miền Nam Xích Quỷ được bao nhiêu Dị Năng Giả cấp 5. Đừng nói đến cấp 6 chỉ là những thằng nhãi tự kỷ chẳng phục vụ cho ai, bởi vì chúng luôn ảo tưởng về sức mạnh của mình.

Quay lại, mém tí đi xa vấn đề rồi.

Cấp 5 Dị Năng Giả được bao nhiêu người. 10? Hay 20? 30? chẳng nhiều đến thế đâu. Dị Năng Giả cấp 5 trên thế giới này chắc không quá con số 100. Xích Quỷ tính cả hai miền Nam Bắc quân đội cũng chỉ vào khoảng chưa đến 20 người. Một mình Tô Lâm nếu phô hết ra kỹ năng của mình chiến cùng lúc với 20 Dị Năng Giả cấp 5 ấy.

Ông ta chết là cái chắc!

Chết nhưng kéo theo ít nhất một nửa số lương Dị Năng Giả cấp 5. Nhắc lại là chấp hết! Vậy xin hỏi Tô Lâm yếu à?

Câu trả lời luôn luôn là không.

Thu Phong với Quốc Thiên phải may mắn đến thế nào được lão già cà rỡn này dạy miễn phí cho? Ông ta là cả một kho tàng tri thức sống về người Võ Năng Giả. Rất nhiều kỹ năng của rất nhiều tông phái trên thế giới này vốn đã thất truyền đều nằm trong đầu của Tô Lâm. Lý do vì sao thì liên quan đến người giúp Tô Lâm trở thành Võ Năng Giả, cái đó để sau. Nói nhiều lại bảo dài dòng lắm chuyện.

“Nhớ rồi! Tiên Nhân Chưởng!”

Vỗ hai bàn tay vô nhau một cái bốp như thể nhớ ra được cái gì. Tô Lâm nói xong ông xách đít đi về phía mấy tảng đá mà Quốc Thiên đang tập luyện. Vốn ông bắt Quốc Thiên dùng ngón tay để công phá đá là có lý do của nó.

“Phong! Cho một tấm thép lớn ra đây!”

“Bone làm một tấm thép có độ dày 5cm cao vừa tầm đi!” – nghe vậy Thu Phong liền ra lệnh cho Bone.

“Vâng thưa đại thiếu gia!” – Bone trả lời

Vài giây sau tấm thép hoàn hảo xuất hiện trước mặt Tô Lâm.

“Đây là Tiên Nhân Chưởng hay còn gọi là Kim Sản Chỉ. Muốn gọi sao tùy hai thằng mày. Nhìn kỹ nha!”

Vừa nói Tô Lâm vừa chụm năm đầu ngón tay lại với nhau, từ xa nhìn trông như một cái đầu của con ngỗng trên cánh tay Tô Lâm vậy.

“Pằm!!! ~~~~~ “

Nhanh như cắt Tô Lâm đâm thẳng năm đầu ngón tay vào trong tấm thép rồi rút ra.

Đập vào mắt Thu Phong và Quốc Thiên là một cái to hơn cái đầu người từ năm ngón tay Tô Lâm vừa dọng tới.

Tấm thép này dày 5cm vừa đủ với độ dài trung bình của mỗi ngón tay. Vậy mà Tô Lâm nhẹ nhàng đâm xuyên qua nó. Thu Phong khẽ nhắm mắt lại, hắn tìm trong tiềm thức của mình để kích hoạt con mắt xanh kia lên.

“Trừng ~~”

Thu Phong mở toang đôi mắt lấp lánh của hắn ra. Nhìn vào cánh tay đang chụm lại của Tô Lâm. Hình ảnh hàng chục dòng khí màu xanh dương đang tụ về năm đầu ngón tay của ông ta. Tuy nhiên nó lại không phát ra ngoài, chỉ tụ vào đó.

Soi nghĩ hơn vào 108 huyệt đạo Thu Phong thấy một vài vùng được dẫn nội lực từ trong đó dẫn ra. Một vài vùng thì vẫn giữ nguyên không có động tĩnh gì.

Cơ bản hắn cũng hiểu rồi, phải khai một số huyệt vị nhất định mới có thể học võ kỹ nhất định nào đó thích hợp với số và vị trí huyệt đạo đã khai. Nếu không chẳng có cách nào sử dụng các võ kỹ này.

Và khi mà khai xong 108 huyệt đạo, chắc chắn võ kỹ nào cũng có thể học được.

“Không được thì ta cố gắng khai thông thôi!”

Thu Phong nở một nụ cười tự tin.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.