Cục diện từ một đấu hai trở thành tám đánh hai.
Tám kẻ tám vũ khí khác nhau lao vào quần nhau với Thu Phong.
“Bụp Zn... Bụp... Bụp... Bụp... Bụp!”
Tám kẻ? Ừ tám kẻ lần lượt mỗi lần bốn người nhảy vào chém Thu Phong xong lại nhảy ra, đôi khi lại kẻ này xông trước mặt, kẻ kia xông qua bên trái kẻ lại bên phải, thi thoảng cũng có kẻ đánh lén sau lưng nhưng hoàn toàn vô dụng.
Ngoài vài vết bẩn trên người Thu Phong do lúc nãy lăn lộn dưới đất ra thì hầu như tám kẻ này chẳng ai động được vào người Thu Phong.
“Nói đi! Mày là thằng nào?”
Tới mức này Quốc Thiên biết tấn công với cái thằng quái vật này vô dụng, căn bản chẳng đụng được vào người nó nên anh liền đứng hỏi buột miệng hỏi một câu.
“Là ai à?” – “Bụp” Thu Phong cũng đứng lại trả lời câu hỏi của Quốc Thiên nhưng vừa lúc đó lại có một tên lao lên bị Thu Phong đạp một khác văng ngược về vị trí hắn vừa tới rồi anh tiếp tục nói: “Hừmmm... Tao cũng chẳng biết nữa. Thôi thì cứ coi tao là đàn anh của ổ chuột cũng là đàn em của anh Tý, đơn giản mà phải không?”
“Dừng lại hết đi!”
Quốc Thiên đưa thanh đao lên trời bảo mọi người dừng lại, trong cái băng này ngoài Nga Hoàng ra thì Quốc Thiên là kẻ có tiếng nói nhất.
Lập tức những kẻ đang lao vào đánh Thu Phong đều dừng lại, đúng ra nãy giờ Thu Phong cũng chỉ đang vờn lũ này thôi chứ chẳng đánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-thi-quy-vuong/1883069/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.