Yêu người không yêu mình... là sai sao?
Không có gì sai cả.
Vậy là đúng ư?
Cũng không nốt!
Vậy là sao?
Là NGU.
..........
Dù biết là ngu nhưng Nhược Y cô gái ấy vẫn đâm đầu vào. Một thiên kim đại tiểu thư thì có thể thích ai chứ? Một tên nhà nghèo? Liệu nhà cô ấy cho phép? Hay là yêu một doanh nhân thành đạt? Liệu cô ấy có hạnh phúc chăng? Hay đối với mọi tên đại thiếu gia khác cũng vậy.
Từ nhỏ lẽo đẽo theo một bóng hình, đi theo tìm tòi học hỏi biết được nhiều thứ mới cũng là một bóng hình. Khi lớn cũng lẽo đẽo theo một bóng hình, nhưng càng lúc cái bóng ấy càng biến mất bởi một sự hào nhoáng khác. Một sự hoàng nhoáng mà với thân phận thiên kim đại tiểu thư cũng không thể với tới.
Nỗi lòng của Nhược Y mấy ai thấu đây? Với gia đình cô như một món đồ dùng để trao đổi. Số phận đàn bà từ xưa đến nay vẫn khổ như vậy, nghèo khổ thì vật chất, giàu có thì tình cảm. Dù giàu hay nghèo ai cũng có cái khổ của mình.
May mắn thay người Nhược Y yêu lại là một anh chàng tài giỏi môn đăng hộ đối thậm chí từng có cả hôn ước với nhau nếu như không xảy ra cái biến cố kia. Vốn cô tưởng biến cố ấy khiến cô mãi mãi mất đi người mình thích, nhưng giờ lại một biến cố khác xảy ra.
Người cô thích mất trí nhớ, tuy không hẳn là tốt với mọi người nhưng với một đại tiểu thư như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-thi-quy-vuong/1883030/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.