Còn Lữ Thuần Dương sau khi đi loanh quanh một lúc xa, hắn thấy trước mắt là một khoảng không gian như sáng hẳn lên, nổi bật trong đêm tối. Hắn thầm nghĩ cái thứ ánh sáng nào sao quen thuộc quá, khiến hắn nhớ tới con rắn vương Thiềm Tử, loại rắn Lân Tinh đó cũng có đặc tính phát sáng giống như vậy.
Lần mò một hồi theo luồng sáng, hắn lạc bước đến một nơi như vườn hoa. Hắn kinh ngạc mở to mắt chiêm ngưỡng, nơi này nở rộ các loại hoa đủ màu sắc, muôn hình vạn trạng. Ở giữa vườn có một bông hoa màu trắng to nhất, nó chính là nơi mà nguồn sáng phát ra, cả bông hoa cứ óng ánh tỏa sáng, như kiểu được phủ lên một lớp sương đêm ánh bạc. Hắn ngạc nhiên đưa tay sờ vào đài hoa, không ngờ vừa mới chạm vào thì một tiếng kêu “Ái ôi” vang lên.
Hắn giật nảy mình buông tay, lùi lại, nơi đóa hoa khi nãy bây giờ chợt hiện ra một cô gái đang nằm nghiêng trong đám cây cỏ, cô gái chống hai tay, nhổm người lên nhìn Lữ Thuần Dương, nhíu mày, buông lời trách móc: “Ngươi có biết ngươi vừa sờ vào chỗ nào của ta không hả?”
Lữ Thuần Dương thấy cảnh tượng trước mắt thì quá bất ngờ, dẫn đến bối rối, không biết đáp lời thế nào, cứ ú ớ mãi: “Cô…cô là?”
Cô gái cựa mình, chống tay xuống đất, đẩy cả người ngồi hẳn dậy, chớp mắt vài cái nhìn hắn rồi hỏi: “Ngươi là ai? Sao lại lên được đỉnh Nguyệt Nhai này?”
Lữ Thuần Dương không biết đối phương là người thế nào, cũng không rõ bản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-thi-quy-ky/1710016/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.