Chương trước
Chương sau
Một nhà Cương Thi.
Nửa đêm, tiếng khóc ai oán của trẻ sơ sinh đánh thức hai người đang nằm trên giường. Vinh Chi Nghi mắt nhắm mắt mở, càu nhàu: "Đây mà gọi là nuôi con sao? Đòi nợ thì có, vừa mới bế xuống lại ồn ào rồi." Cô định đứng dậy, Vu Hiểu nằm cạnh đè cô lại. "Chắc con bé đói đấy, để em dậy, chị cứ ngủ đi." Nói xong, nàng rón rén đi xuống, ôm em bé rồi ngồi lại trên giường, vén áo ngủ lên. Bé được mẹ bế vào lòng mà quay qua quay lại, tìm được nguồn thức ăn theo bản năng rồi ngoác miệng mút lấy. Vinh Chi Nghi thấy con mình không nháo nữa, cô xoay người ôm hông Vu Hiểu, cọ cọ rồi từ từ thiếp đi. Dường như em bé không đói bụng, bú được vài cái rồi ngừng lại, nhưng vẫn không chịu nhả ra, bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt vạt áo mẹ mà ngủ say sưa. Vu Hiểu cố đẩy bé nhả đầu v* ra mấy lần, nhưng chỉ cần nàng hơi động chút là bé lại oe oe không ngừng, nàng sợ quấy rầy người nhà và Vinh Chi Nghi, đành phải ôm bé, tựa lưng vào thành giường, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Có thể nói thói quen xấu được ôm mới chịu ngủ kia hoàn toàn là lỗi của Vinh Chi Nghi. Vu Hiểu tỉnh lại, em bé cũng ra đời. Điều này khiến cô vui mừng gấp bội, cảm giác như sở hữu toàn bộ thế giới trong nháy mắt khiến cô không biết phải làm thế nào cho phải. Cho nên cô kích động mà cưng chiều con thái quá, trong khoảng thời gian đầu cô ngậm trong miệng sợ tan, nâng trong tay sợ rớt. Nhưng vấn đề là đứa con được nuông chiều đến thời điểm cần cai sữa lại gặp phải khó khăn, nếu không làm bé hài lòng, bé sẽ khóc rống không ngừng. Vinh Chi Nghi mất kiên nhẫn, cô vốn là đại boss nói một không nói hai, ai dám cãi lệnh là bị lôi ra đập chết rồi. Có lúc cô chỉ tay vào mặt con gái, uy hiếp: "Lại khóc, khóc nữa thử xem, có tin mẹ đét mông con không?" Thế nhưng con gái cô căn bản đâu có mua sổ nợ của cô, dường như chỉ cần liếc mắt cái là lại khóc rống lên. Cô hận đến nghiến răng nhưng không biết phải làm sao, đành phải nín nhịn chịu đựng, đến lúc không chịu nổi thì cọ cọ thân thể Vu Hiểu mà tìm đến sự an ủi.
Nghĩ đến người yêu đối xử với con mình như vậy, trong đêm đen, Vu Hiểu im lặng nở nụ cười, đáy lòng tràn ngập cảm giác tự hào. Ngoại trừ nàng, không một ai trên đời này có thể chứng kiến được Vinh Chi Nghi trẻ con như vậy. Trong bóng tối càng khiến nàng nhớ lại chuyện xưa, những chuyện trước kia cứ như vừa mới xảy ra từ hôm qua vậy. Có người nói, vận mệnh thường thay đổi chỉ trong nháy mắt, những lời này thực sự quá chính xác đối với nàng. Nghĩa vụ quân sự năm nhất khi đó, chỉ thoáng liếc nhìn thôi đã định cách cuộc đời nàng rồi. Một cô gái xinh đẹp có nụ cười nhàn nhạt, mi mắt luôn sụp xuống, phong thái sôi nổi nên nhanh chóng trở thành tiêu điểm của tất cả mọi người. Thế nhưng điều đó cũng làm mất đi cái tính đường hoàng và khí phách vốn có, ánh hào quang khiêm tốn đó khiến lòng nàng rạo rực trong nháy mắt. Sau đó nàng cứ thế mà trầm luân, không kiềm chế được chính mình, thường xuyên cố ý tìm hiểu tất cả mọi thứ từ người đó, để rồi nàng cứ đứng ở một góc xa mà nhìn chăm chăm. Trường học như biến thành sân khấu của người nọ, những vụ scandal đập vào mặt. Lúc biết được vị oan gia kia thích con gái, nàng còn sung sướng vô cùng, thế nhưng khi nhìn thấy những cô gái đứng cạnh vị oan gia kia, nàng buồn bã ủ rũ hết lần này đến lần khác. Những cô gái này đều giỏi giang, thông minh hơn người, người thì xinh đẹp quyến rũ vạn người mê, người thì nhờ có trường tụ thiện vũ* mà bạo gan. Nàng thì có gì để so sánh được với họ đây? Từ nhỏ đến lớn, dù là tướng mạo hay thành tích đều chỉ đạt mức trên trung bình mà thôi, lúc đó lòng nàng cay đắng biết bao.
*Như câu mạnh vì gạo, bạo vì tiền.
"Đến cùng thì cậu thích Vinh Chi Nghi ở điểm nào hả?" Đồng bọn kiêm bạn nối khố của nàng luôn hỏi nàng câu này. Ngay cả người bạn nối khố này cùng lớn lên từ nhà trẻ đến giờ mà vẫn không hiểu nổi lòng nàng, thì còn có ai mà hiểu được chứ? Ngay từ đầu đúng là nàng đơn thuần chỉ bị cuốn hút thôi, gần giống như nữ sinh hâm mộ thần tượng vậy. Cứ nghĩ rằng qua thời gian, tình cảm phai nhạt cùng tuổi tác trưởng thành lên sẽ khiến nàng không còn ngây thơ như trước, nhưng vì sao nàng vẫn bất khả cứu dược* đây? Chỉ cần mất nửa ngày, nàng đã minh bạch, hóa ra đây chính là yêu. Nàng yêu Vinh Chi Nghi, mà yêu thì thật sự không cần lý do.
*Hết thuốc chữa.
Về sau, nàng theo chân Vinh Chi Nghi đến tận thành phố A. Vị oan gia này rời nước suốt mấy năm khiến nàng rất khổ sở. Nhưng sau khi người đó trở về, nàng lại lẩn núp ở một nơi xa xa mà ngắm nhìn, chỉ vậy là nàng vô cùng thỏa mãn rồi. Khoảnh khắc nửa đêm tỉnh mộng, hình ảnh người nọ lúc nào cũng xuất hiện cũng đã là một niềm hạnh phúc.
"Cậu biết hành động của cậu giống cái gì không? Giống như dân cờ bạc mua vé số mà trúng giải lớn trong ảo tưởng đó. Cậu tỉnh táo lại chút có được không? Cậu và Vinh Chi Nghi cách xa nhau đến tận núi Himalaya vậy, cậu nghĩ mình có thể với tới sao? Cô ta và cậu không có khả năng đâu. Quên đi! Cậu nên tìm một người bạn trai, kết hôn như người bình thường. Có con rồi thì sẽ không suy nghĩ lung tung nữa." Nàng hiểu tại sao bạn nối khố của nàng khổ tâm như vậy, người bạn này cũng là vì muốn tốt cho nàng. Lòng người mà có thể khống chế dễ dàng thì tốt rồi, nàng hoàn toàn hiểu rõ mình đã nói gì ngay sau đó: "Cậu nói không sai, nhưng không thể cứ như thế mà phủ nhận được. Nếu cậu không mua vé số thì vĩnh viễn sẽ không có khả năng trúng số độc đắc. Mình biết mình chờ đợi như vậy là vô vọng, thế nhưng nếu mình mà bỏ cuộc, giống người bình thường mà kết hôn sinh con, thì thật sự một tia hi vọng cũng không còn." Cuối cùng, người bạn nối khố phẫn nộ mà bỏ lại một câu: "Mình không biết nên nói cậu ngu ngốc hay si tình đây? Có đáng để đánh đổi vì cái hi vọng mông lung đó không? Cậu có nghĩ đến cha mẹ mình không hả? Cậu làm vậy là quá ích kỷ." Nàng cười khổ, cái từ "ích kỷ" này vẫn luôn dằn vặt nàng cả ngày lẫn đêm. Hai âm thanh này vẫn không ngừng đánh lộn trong đầu nàng. Kiên trì sao? Giữa hai người chưa bao giờ có sự giao tiếp. Bỏ cuộc sao? Nhiều năm lưu luyến si mê như vậy, nào ai cam tâm buông xuôi chứ?
Em bé nằm trong ngực giật mình ngọ nguậy, rên rỉ hai tiếng, Vu Hiểu vội nhẹ nhàng vỗ con. Vinh Chi Nghi bị tiếng động này đánh thức, cô vô ý thức kêu hừ hừ, lại ôm chặt eo Vu Hiểu rồi ngủ tiếp. Vu Hiểu nhìn một lớn một nhỏ có dáng ngủ giống nhau như đúc, cả người tràn ngập hạnh phúc, xem ra ông trời đối xử với nàng không tệ. Nàng vẫn nhớ rõ chạng vạng ngày đó, nàng lên xe buýt công cộng về nhà như thường lệ, ngoái đầu nhìn đường phố quen thuộc đến không thể quen hơn qua cửa sổ xe như mọi khi. Chợt tim nàng thót lên, đầu óc không hề có bất cứ mệnh lệnh nào mà thân thể đã đứng ngay trước mặt người con gái đang ngồi trên vỉa hè rồi. Nàng cũng không hiểu tại sao mình lớn gan như vậy. Vu Hiểu cảm giác mặt mình lại nóng lên, đưa "người lạ" về nhà rồi lên giường, đây mà là nàng sao? Nàng biết rõ ánh mắt đối phương hiện lên tia tùy tiện và khinh thường, chẳng qua nàng không nghĩ đến cũng như không có khả năng cự tuyệt. Giao hoan, đau đớn, chỉ có cách này mới khiến nàng có cảm giác đây không phải là mộng. Đúng vậy, khi đó nàng đã điên rồi. Thời gian sau đó nàng bận rộn khổ cực, tiền lương không cao nhưng phải chia ra làm vài phần, một phần gửi về cho cha mẹ, một phần trả tiền thuê nhà lẫn tiền ga điện nước nuôi hai người. Nhưng vì sao nàng vẫn cảm thấy rất hạnh phúc? Có điều vị oan gia kia cứ luôn "dày vò" nàng bất cứ lúc nào vào bất cứ nơi đâu, thật sự quá đáng, tật xấu này đến tận bây giờ vẫn không thay đổi. Điều khiến nàng đau lòng nhất là những câu hỏi lo lắng của cha mẹ, kiếp này nàng đã khiến họ phải khổ tâm.
Hai năm trôi qua, vị oan gia kia lại một lần nữa trở thành chúa tể cao cao tại thượng. Còn nàng thì sao? Vẫn chỉ là một chúng sinh nhỏ bé hèn mọn. Nàng cứ nghĩ mình có thể chờ đợi thêm lần nữa, thế nhưng ai ngờ chỉ cần một tờ giấy chẩn bệnh là đã hoàn toàn tiêu diệt hết hi vọng của nàng, bao tử của nàng cứ luôn đau nhức suốt những ngày tháng gần đây hóa ra là...
Sau khi gọi điện cho cha mẹ xong, nàng đã khóc òa lên. Thật sự không cam lòng, trên đời này không hề có tình yêu nào chỉ cầu trả giá mà không cầu hồi báo, kể cả tình thương của cha mẹ. Chẳng phải những người làm cha mẹ đều luôn hi vọng con cái lớn lên rồi báo hiếu lại mình, khiến họ cảm thấy rất vẻ vang đó sao? Huống chi là nàng, toàn tâm toàn ý trả giá như thế, cứ như là trò đùa của số mệnh vậy. Thật sự kết thúc rồi, vị oan gia kia chỉ chào tạm biệt xong rời đi. Khi đó nàng có cảm giác gì khi gặp lại vị oan gia đó? Nàng đã quên, chỉ nhớ rõ cái tờ chi phiếu kia cứ như mũi tên đâm thẳng vào tim nàng. Khi đó nàng làm thế nào mà thản nhiên nhận lấy chi phiếu ấy? Cứ như thể nàng chỉ là một người phụ nữ ham muốn tiền tài hư vinh vậy.
Thế nhưng, đến khi nàng tỉnh lại, giấc mơ của nàng thật sự thành hiện thực. Nàng nhìn thấy vị oan gia ôm nàng mà rơi lệ, nhìn thấy em bé nằm bên cạnh. Đột nhiên nàng hiểu ra, muốn chinh phục một người thì không thể dựa vào mưu kế, mà chính là dựa vào sự trả giá. Chỉ cần một người cảm thấy đối phương cư xử tốt với mình đến mức không ai trên thế giới này hoàn hảo hơn, thì tự nhiên người đó sẽ là của mình.
Một tia sáng le lói xuyên qua rèm cửa sổ, trời đã gần sáng. Vu Hiểu có chút mệt mỏi, phòng ngủ của cha mẹ ở kế bên có tiếng động, những người cao tuổi thường dậy rất sớm. Em bé nằm trong ngực giật giật cánh tay nhỏ, xem ra sắp dậy rồi. Giờ này ngày hôm qua hai nàng vẫn còn nằm trong phòng ngủ ở một thành phố khác, ngày hôm nay đã ở trong nhà cha mẹ. Nghĩ đến biểu hiện của Vinh Chi Nghi ngày hôm qua, khóe miệng Vu Hiểu lại nhếch lên, không hiểu nổi cái tên đó sao lúc nào cũng ngang ngược đến vậy. Cả nhà nàng đến đây từ mười giờ sáng ngày hôm qua, Vinh Chi Nghi có chuyên cơ riêng, cho nên thời gian rất nhàn nhã. Ông bà nhà Vu vừa mở cửa thì thấy nàng bồng em bé, chưa kịp cười thì lại thấy một người phụ nữ đi theo ở phía sau nàng, lập tức khuôn mặt họ biến sắc.
Bị chặn đứng ở ngoài cửa, lúc đó cha nàng rất tức giận: "Chẳng phải con nói với ba mẹ là mang con rể về sao? Đứa bé này là sao đây hả? Cái đứa con gái kia là ai?" Trong lòng nàng khẩn trương, nàng không muốn làm tổn thương ai. Chưa kịp nghĩ cách thoái thác thì vị oan gia kia đã trực tiếp đẩy ông ra, ung dung đi vào nhà. Ông vừa định nổi giận, người đó chỉ tay vào đồng hồ treo tường, đạm nhạt nói: "Phiền ông đợi thêm năm phút nữa rồi hãy mắng mỏ." Hành động của vị oan gia kia khiến cả cha mẹ lẫn nàng đều bối rối. Nhưng năm phút sau, nghĩ đến đây Vu Hiểu bất đắc dĩ cười cười. Kế hoạch như vậy mà cái tên đó cũng nghĩ ra được, lần đầu tiên căn nhà cha mẹ nàng chen chúc đầy họ hàng thân thích, thậm chí có những bà con xa không gặp nhau suốt nhiều năm cũng có mặt. Là do cha mẹ gọi tới "trợ trận" sao? Nhưng thấy vẻ mặt họ mờ mịt, lại nghĩ lại, cha mẹ cũng không biết nàng đưa một người phụ nữ và con gái về nhà? Lẽ nào... Quả nhiên những người họ hàng kia vừa mở miệng, toàn bộ đều là nói tốt cho vị oan gia kia, đồng thời còn khuyên nhủ họ. Cha mẹ nàng bị nhiều người luân phiên xuất trận như vậy, hơn nữa đều là họ hàng nên không tiện trở mặt, đành đau khổ chịu trận.
"Mọi người về trước đi." Có lẽ nhìn thấy nàng đau lòng cùng bất mãn, vị oan gia kia vừa ra lệnh cái là cả đám họ hàng biến sạch. Sau đó lại không nhanh không chậm nói: "Làm con rể hoặc con dâu, ông bà chỉ có thể chọn một. Dĩ nhiên theo ý tôi thì làm con rể vẫn tốt hơn, có điều tôi không có tư tưởng nam quyền đâu, chỉ cần đứa bé mang họ tôi, tiếp nhận gia nghiệp thì tôi không có ý kiến gì khác. Ông bà cứ suy nghĩ kỹ đi, ngày mai cho tôi một câu trả lời thuyết phục. Phải rồi, ông bà đừng nghĩ đến chuyện đuổi tôi ra ngoài, tôi đã đặt sẵn đồ ăn mấy ngày ở nhà hàng Cẩm Vinh, bọn họ sẽ mang đồ đến cửa. Nếu như ông bà đuổi tôi đi, vậy thì chi phí ăn uống mấy vạn kia để ông bà móc ra trả nhé. Hơn nữa thiết bị gia dụng trong nhà này quá cũ kỹ, tôi cũng đã gọi điện đặt hàng rồi, nếu tôi mà đi thì số tiền kia cũng do ông bà trả đấy, kỳ thực cũng không nhiều lắm đâu, chỉ có mấy chục vạn thôi." Nói xong cũng không thèm để ý đến sắc mặt họ, cô đi thẳng vào phòng ngủ. Trước khi vào thì liếc mắt cười nói: "Quá mệt mỏi, tôi sẽ nghỉ ngơi một chút. Đồ ăn đến thì gọi tôi."
Ai dà, lại còn dùng thủ đoạn vừa đấm vừa xoa nữa chứ. Kỳ thực cái tên này vốn không biết giao tiếp thông thường như người bình thường. Lúc đó nàng thật sự vừa tức vừa buồn cười. Oan gia à, chị không thể tâm bình khí hòa, bình tĩnh mà nói chuyện bình thường với ba mẹ em được sao, có cần phải dùng đến thủ đoạn đó không? Giờ thì tốt rồi, chỉ còn lại mình nàng đứng đây, khó xử đối diện với ánh mắt bất thiện của cha mẹ.
Ánh mặt trời chói chang ngoài cửa sổ, em bé khóc rống vài tiếng, chính thức tuyên bố đã tỉnh. Bú xong "bữa sáng", tiểu cô nương lập tức tràn đầy sinh lực mà bắt đầu di dời mục tiêu, bé túm tóc Vinh Chi Nghi không buông. Vinh Chi Nghi nhanh chóng bị đánh thức, cô thấy Vu Hiểu ngồi trên giường, lập tức bất mãn mà véo nhẹ gò má nộn nộn của con gái. "Nhóc con nghịch ngợm này, lại để cho mama mất ngủ cả đêm." Cô đứng dậy đi rửa mặt, chốc lát sau quay lại ôm con, nở nụ cười thản nhiên nói với Vu Hiểu: "Em ngủ đi, tôi ra đàm phán với ba mẹ. Hôm nay nhất định sẽ nắm thóp được bọn họ."
Vu Hiểu muốn dặn dò vài câu thì đã bị cô đè xuống giường, dùng nụ hôn ngăn lại miệng nàng. Nàng bất đắc dĩ cười cười, nhắm mắt lại. Vinh Chi Nghi ngồi một lúc, thấy Vu Hiểu ngủ say mới thuận tay lấy ra một tấm bùa dán vào đầu giường. Cô lấy tấm bùa này từ chỗ Bao Viên, được biết nó có khả năng cách âm rất hiệu quả. Cô không muốn Vu Hiểu nghe được cuộc nói chuyện giữa cô và nhị lão, nguyên nhân rất đơn giản, cô không đảm bảo mình khống chế được bản thân mà đe dọa họ.
Nhị lão nhìn "con rể" ôm em bé nhàn nhã ăn uống, không ai nói lời nào. Kinh nghiệm của ngày hôm qua đã khiến thâm tâm họ hiểu rõ, đứa con gái kia không hề đơn giản. Nhưng làm thế nào để đối phó đây, một đêm thức trắng vẫn không nghĩ được biện pháp, toàn bộ thân thích "làm phản", chỉ còn lại hai ông bà già thì sao mà kiên thủ nổi "mặt trận" được? Im lặng một lúc lâu, cuối cùng bà Vu không nén được bức xúc với đứa con gái của mình, yếu ớt mở miệng: "Cô nương à, chúng tôi biết cô là người tốt..." Lời vừa chưa dứt, Vinh Chi Nghi đang cầm khăn tay lau miệng sau khi ăn xong điểm tâm, cực kỳ sửng sốt nói: "Ai là người tốt? Ba mẹ à, tôi cũng không phải người tốt." Lập tức bắp thịt trên mặt nhị lão cứng lên, sau đó chỉ thấy Vinh Chi Nghi ôm em bé ngồi vào ghế salon, vừa dỗ con vừa thao thao bất tuyệt.
"Tôi biết ông bà chỉ là một gia đình phổ thông bình thường, tất cả các phương diện về điều kiện kinh tế lẫn sinh hoạt tiêu chuẩn đều không so sánh được với họ hàng nhà ông bà. Cho nên bất kể là gia tộc nhà trai hay gái, ông bà đều không có quyền phát ngôn, nói thẳng ra là bọn họ không hề coi trọng ông bà. Ông bà có biết vì sao họ hàng nhà ông bà giúp đỡ tôi không? Người nhà có tiền đồ nhất trong dòng họ, cái gã béo phị đó tên gì nhỉ? Chính là cậu của Vu Hiểu đó, ông ta sẽ lập tức thăng cấp từ chức vị phó chủ nhiệm ngành gì đó trong Bộ giáo dục lên làm Phó cục trưởng, lý do là tôi có quen biết với thư ký tỉnh ủy thành phố này. Ông bà hiểu rồi chứ? Toàn bộ họ hàng thân thích của ông bà, cùng tất cả mối quan hệ công việc, tôi đều nắm hết trong lòng bàn tay. Ông bà cho rằng bọn họ quan tâm đến việc con gái một người họ hàng nghèo là người đồng tính, hay quan tâm đến việc con gái ông bà mang về một cô gái có thể đem lại lợi ích cho họ hơn đây? Tôi nói cho ông bà biết, nếu bây giờ tôi rời đi, bọn họ sẽ không bỏ qua cho ông bà đâu. Có lẽ ông bà nghĩ một người phụ nữ sẽ không thể đem lại cảm giác an toàn cho con gái mình, có điều... Xin phép cho tôi tự giới thiệu. Tên tôi là Vinh Chi Nghi, cổ đông lớn nhất của tập đoàn Vinh thị, đồng nghĩa với việc tôi là bà chủ lớn như ông bà nghĩ đấy. Tôi là người rất có trách nhiệm, đứa bé này cũng không phải là kết quả của tôi với tên đàn ông vớ vẩn nào hết, nó chính là con của tôi và Vu Hiểu. Xưởng thuốc Hoa Vinh chính là sản nghiệp trên danh nghĩa của Vinh thị, cụ thể về kỹ thuật công nghệ cao thì tôi sẽ không giải thích. Nếu không tin, ông bà có thể đi xét nghiệm DNA. Tôi không bị gánh nặng từ gia đình, cho nên ông bà có thể yên tâm, cha mẹ tôi sẽ không gây bất lợi cho Vu Hiểu đâu..." Vinh Chi Nghi chậm rãi nói, ông Vu đột ngột nói chen vào: "Nhà giàu như cô làm sao có thể cho phép mấy vụ tai tiếng tồn tại được? Cha mẹ cô chẳng lẽ bỏ cuộc đơn giản như vậy ư? Nếu bị ép hôn, chẳng phải cô sẽ bỏ mặc con gái chúng tôi tự lo một mình sao?"
Cái này phải giải thích thế nào đây? Cũng không thể nói cho nhị lão rằng mình đã đánh bại hết những người trong nhà rồi. Lão già nhà Vinh bị mình chọc tức đến mức hồn quy về Địa phủ, những thứ gây bất lợi cho mình đều bị diệt trừ tận gốc, chỉ còn lại con em trong Vinh thị nhưng đều dựa vào mình mà sống, bao gồm cả cha mẹ. Nhưng mà nói ra thì liệu có tàn nhẫn quá không? Vinh Chi Nghi suy đi nghĩ lại, cân nhắc rồi mở miệng: "Tôi đã hoàn toàn nắm Vinh thị trong tay từ lâu, dựa vào thực lực hiện tại của tôi, không ai trong Vinh gia có thể bức bách tôi được. Đây chính là chân lý kẻ mạnh làm vua." Nhìn thấy sắc mặt nhị lão tốt hơn chút, Vinh Chi Nghi vội chuyển chủ đề. "Tôi biết ông bà vẫn không yên lòng, sợ tôi chỉ đùa giỡn, pháp luật không đảm bảo cho người đồng tính, ông bà lo lắng như vậy cũng là chuyện bình thường. Để tỏ rõ tâm ý..." Cô móc ra hai tấm thẻ, đặt lên bàn trà, nói: "Tấm thẻ này là thẻ ngân hàng, bên trong có mười triệu. Tên tài khoản lấy tên Vu Hiểu, mật khẩu là ngày tháng năm sinh của cô ấy, phiền ông bà thay cô ấy giữ gìn cho tốt. Còn tấm thẻ vàng này là của tôi biếu tặng ông bà, hãng hàng không Trường Vinh và nhà hàng Cẩm Vinh đều thuộc Vinh thị, dùng tấm thẻ này thì ông bà có thể ra vào miễn phí. Tôi còn tìm mua một ngôi biệt thự có phong cảnh cực kỳ đẹp trong thành phố này nữa, chủ sở hữu cũng lấy tên con gái của ông bà. Tôi nghe Vu Hiểu nói ông bà thích làm vườn trồng rau, sân vườn nơi đó khá lớn, muốn trồng gì cũng được. Ông bà cũng có thể đến thành phố N thăm Vu Hiểu, đương nhiên đến ngày lễ ngày tết chúng tôi cũng sẽ trở lại thăm ông bà." Ngoài miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng không hi vọng nhị lão đến quấy rầy gia đình nhỏ của cô.
Vu Hiểu ở trong phòng ngủ đã sớm tháo lá bùa ra, nghe hết mọi động tĩnh ngoài phòng khách. Nàng khổ sở lắc đầu, mặc dù sau khi sống lại có cảm giác rõ ràng Vinh Chi Nghi yêu nàng say đắm. Nhưng vì sao vị oan gia kia không bỏ được thói quen dùng tiền mở đường đây? Cô ấy coi cha mẹ nàng là hạng người gì chứ? Nàng rời giường, trực tiếp ra khỏi phòng ngủ, cảnh tượng trước mặt khiến nàng sửng sốt một lúc, mẹ nàng đang ôm em bé mà chơi đùa, nhìn rất quý bé. Cha nàng thì đang xỏ giày, dường như chuẩn bị ra ngoài. "Ba à, ba đi đâu vậy?"
"Thời buổi này thực phẩm kém an toàn, người già làm sao ăn được đồ nấu trong nhà hàng chứ?" Ông thở dài. "Ba đi mua chút đồ ăn, các con lại không thường xuyên về nhà, ăn đồ nhà nấu vẫn tốt hơn."
Vinh Chi Nghi ngồi trên ghế salon, nháy mắt với Vu Hiểu, cực kỳ đắc ý. Đột nhiên Vu Hiểu bừng tỉnh, thì ra trên đời này không có mấy ai chống lại được uy quyền của tiền tài. Thấy sắc mặt nàng trắng bệch, Vinh Chi Nghi tìm cớ, kéo Vu Hiểu vào phòng ngủ, hiếm khi đứng đắn nói: "Tôi thề tôi tuyệt đối không coi thường suy nghĩ của gia đình em, tôi làm vậy cũng là vì muốn họ sớm chấp nhận hai ta thôi."
"Em biết, họ đều là những người dân bình thường, những ý kiến của chị đều là những thứ họ không hề nghĩ tới, ai có thể cự tuyệt được chứ?" Vu Hiểu yếu ớt nói khẽ, Vinh Chi Nghi ôm chặt nàng, bá đạo nói: "Tôi không cho phép em nghĩ vẩn vơ, không cho phép em rời khỏi tôi. Bằng không tôi sẽ khiến họ sống không bằng chết." Cô lo lắng, sau đó lại làm ra vẻ mặt ác bá nói.
Trái lại Vu Hiểu chỉ cười, đúng vậy, cô làm vậy cũng đều là vì nàng, nếu không thì với tính cách kia thì chỉ có khinh thường mà thôi, cần gì phải phí sức lấy lòng.
Vài ngày sau, cả nhà đi dạo chơi khắp thành phố. Tình cờ gặp được người bạn nối khố, nhìn thấy Vu Hiểu tràn đầy hạnh phúc, không khỏi cảm thán: "Chúc mừng cậu khổ tận cam lai."
"Cám ơn, còn cậu thì sao? Dạo này thế nào?" Nàng thật lòng quan tâm đến người bạn này.
Bạn nối khố bình thản cười nói: "Còn thế nào nữa, kết hôn rồi sinh con, sống qua ngày thôi." Nhận thấy kiểu nói của mình khiến Vu Hiểu lo lắng, người bạn vội giải thích: "Đừng hiểu lầm, mình sống khá ổn. Không nói đến tình tình ái ái, nói thế nào đây nhỉ? Giống như đa số người đến tuổi phải hoàn thành nhiệm vụ thôi, đúng, chính là nhiệm vụ." Bạn nối khố vỗ vai nàng: "Không phải ai trên đời này cũng giống cậu, có thể vì tình mà kiên cường được. Cho nên cậu xứng đáng được sở hữu một phần quý giá nhất trên đời chính là tình yêu." Lời chúc phúc của bạn nối khố khiến nàng cảm động. Sau khi về nhà, Vinh Chi Nghi ngạc nhiên phát hiện vợ cô tối nay nhiệt tình khác thường.
Những ngày lễ tết sau đó, mỗi lần ba người một nhà về thăm đều luôn náo nhiệt hơn trước. Hóa ra là trước kia nhị lão nhà Vu đều phải mang theo quà cáp đến nhà họ hàng, hiện giờ thì đến phiên nhà họ hàng mang theo bao lớn bao nhỏ đến biệt thự nịnh bợ nhị lão. Trong lòng Vinh Chi Nghi buồn bực, nhưng nể mặt mũi Vu Hiểu nên đành phải tiếp đón, đến tối trở về thì triền miên với nàng để trút bỏ bất mãn trong lòng, đến cùng thì chỉ có mình Vu Hiểu là đáng thương nhất.
Sau này, khi đi ăn với các bằng hữu, Bao Viên khoe khoang mình thu phục cha mẹ vợ là "sự nghiệp vĩ đại", Vinh Chi Nghi rất khinh thường, kể lại trải nghiệm của mình. Bao Viên không phục: "Cô chỉ biết vung tiền, sao bằng chân tình của tôi được."
"Quá trình không quan trọng, quan trọng chính là đạt được mục đích. Ngày đầu tiên tôi ở lại nhà Vu Hiểu, ngày thứ hai cha mẹ cô ấy chấp nhận tôi, đến giờ cô vẫn còn phải đứng ngoài hành lang, vậy mà có tư cách nói tôi sao?" Vinh Chi Nghi say rượu nấc cụt, châm chọc nói. Trong bữa tiệc vang lên tiếng cãi vã, lại thêm cả Mao Thuận và Quan Tam, mấy tên chủ trì này e là khiến thiên hạ bất loạn, lập tức Vinh Chi Nghi và Bao Viên bắt đầu vung quyền cước. Vu Hiểu và Tống Nhã thì bình thản, không đứng ra can ngăn, đám "người" này đều là những kẻ cường hãn nên sẽ không có chuyện gì. Em bé thấy có trình diễn thì phấn khích, cười khanh khách không ngừng. Mặc dù Vinh Chi Nghi là cương thi, nhưng người ta dẫu sao cũng là tiểu thư khuê các, làm sao mà so sánh được với đám tầng lớp cấp chót như Bao Viên được. Vì thế cô bị trúng rất nhiều quyền cước, cuối cùng bị đánh đến choáng váng, theo Vu Hiểu về nhà.
Vu Hiểu tức giận, không để ý đến cô, nàng ôm con đi tắm. Vinh Chi Nghi liếc mắt thấy phòng tắm không khóa cửa, lập tức xông vào, ôm vợ mà cọ lấy cọ để. "Vợ à, hôm nay tôi rất vui, lần đầu tiên trong đời tôi đánh lộn đấy. Bọn họ không xem tôi là Vinh Chi Nghi của Vinh thị, chỉ xem tôi là một cương thi Vinh Chi Nghi bình thường. Hì hì hì, rốt cục tôi cũng hòa nhập được với bọn họ, rốt cuộc có bằng hữu rồi."
Vu Hiểu vừa xót xa vừa buồn cười: "Có kiểu đánh lộn là kết giao bằng hữu sao?" Vinh Chi Nghi chỉ cười ngờ nghệch. Thâm tình suốt nửa ngày, cả nhà mới chịu rời khỏi phòng tắm. Vinh Chi Nghi ôm con gái trần truồng cùng lăn lộn trên giường, tự hào không ngừng. "Con gái mình thật sự càng ngày càng đẹp. Không biết khi nó lớn lên, kẻ nào có phúc lọt vào mắt xanh con gái chúng ta đây?"
Vu Hiểu cầm bình sữa đi tới, nghe thấy những lời này, nàng cười nói: "Hôm nay chị và Bao Viên đánh nhau giống như kết thông gia với nhà cô ấy vậy."
"Trời ạ, cái vật thể tròn tròn như thế, đến thị giác cũng không chịu nổi."
"Chị còn ngại người ta khó coi, trẻ con lớn lên thì sẽ nhìn khá hơn. Chị xem, Tống Nhã có ngoại hình không tệ mà."
"Mấu chốt là tính cách. Nếu đám nhóc đó mà kế thừa tính tình Bao Viên, đòi nhắm vào hành lang nhà chúng ta mà ở thì ai chịu nổi chứ? Pass, pass."
"Vậy nhà Mao Thuận thì sao? Linh Ngọc trưởng thành đẹp như thế, Mao Thuận lại có khí chất xuất chúng."
"Cái con mèo nhỏ nhà đó không biết phải qua bao lâu mới chịu trưởng thành người lớn chứ? Chả lẽ phải bắt con gái chúng ta chờ đợi à? Pass."
"Vậy còn nhà Điêu Vô Thủ? Bọn họ đều là con người."
"Điêu Vô Thủ quá xảo quyệt, Tần Sơ Tuyết quá đứng đắn. Gen hai người kia tôi đều không xem trọng. Pass."
"Con của Bao Phương và Hướng Tiểu Xảo, nửa người nửa yêu thì sao?"
"Trời ạ, em nhìn cái bụng của Hướng Tiểu Xảo mà xem, chắc chắn sẽ sinh ra quái vật khổng lồ. Con gái nhà mình và con gái nhà họ ư? Mặt trên, tôi cảm thấy nhục nhã thay nó. Mặt dưới, tôi đau lòng thay nó. Pass."
"Không đứng đắn thì có... nhà Xà Kim Quế?"
"Tôi nói em nghe, nhà mình tuyệt đối không cho phép bất cứ tên hói nào vào cửa đâu. Pass."
"Vậy chỉ còn lại mỗi nhà Quan Tam thôi. Hứa Già thực sự rất đẹp, con gái nhà họ mà trưởng thành thì sẽ không thua kém ai."
"Vấn đề là con bé đó là hậu duệ của Nhai Tí, nó lại mang gen quá trội, chỉ sợ phải mất mấy đời mới có thể cải thiện được. Em lên mạng mà xem đi, Nhai Tí đúng chuẩn Hung Thần Ác Sát, chẳng thấy đẹp đẽ gì."
"Đó là vì Quan Tam không hề tu luyện, nếu không thì cô ấy có khi cũng có khí chất xuất chúng như Mao Thuận rồi."
"Vậy cho nên... Quan Tam đã thành như vậy thì không cải biến được rồi. Cô ta giáo dục con gái cũng chẳng tốt đẹp gì."
"Chẳng phải còn có Hứa Già đấy sao?"
"Chỉ dựa vào Hứa Già thì không thay đổi được gì đâu, cái thứ gen trội kia thật sự quá hùng mạnh. Em không biết câu tục ngữ này sao? Cha làm anh hùng, con sinh hảo hán. Chuột sinh con chuột lại đào hang.* Nhà Quan Tam... không được. Pass."
*Giống câu ca dao trong tiếng việt: Con vua thì lại làm vua, con sãi ở chùa lại quét lá đa.
Vừa ôm con bú sữa, vừa buồn cười nghe Vinh Chi Nghi lải nhải. Vu Hiểu im lặng nở nụ cười, cuộc sống như vậy thật sự rất tuyệt vời.
Suy nghĩ của tác giả:
Phiên ngoại còn khó viết hơn cả chính văn, không có dàn ý, chỉ đơn giản thỏa mãn hứng thú. Về sau đào hố, phải chú ý đến phiên ngoại. ⊙﹏⊙b
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.