Chương trước
Chương sau
Trên đường về Bùi gia, Thư Thanh Liễu gọi điện thoại cho Tả Thiên, thuật lại tin tức nghe được từ La Vĩ Doanh, còn nói mình sẽ làm trợ lý của Bùi Tuyển, Tả Thiên vừa nghe đã thấy hứng thú.
“ Bùi đại bài sao, em làm trợ lý cho anh ta thật hả? Em làm thế nào vậy? Nói nghe xem.”
“Không biết.”
“Thực không biết nghĩ, em thất nghiệp, thân là học trưởng anh lập tức tìm chỗ ở và công việc cho em, hiện tại chỉ muốn nghe chút chuyện, em còn chưa chính thức làm việc đâu, vậy mà đã bắt đầu hộ chủ?”
Không phải không nói, mà là chính anh cũng chẳng hiểu ra sao, bất quá chuyện này không cần giải thích, bởi chắc chắn đây sẽ trở thành trọng tâm tiếp tục truy vấn của Tả Thiên, anh nói thẳng: “Em đã ký điều khoản giữ bí mật.”
“ Tên nhóc cậu tay chân nhanh gớm nhỉ!”
Tả Thiên làm nghề thám tử, cho nên tinh thần giữ bí mật vẫn phải có, nghe Thư Thanh Liễu nói thế, sẽ không hỏi nữa, nói vụ Cố Dĩnh anh đại khái có manh mối, sẽ tìm người khác xử lý, Thư Thanh Liễu rời văn phòng thám tử cũng không thành vấn đề, bất quá vẫn là nhắc nhở: “Giới giải trí ngư long hỗn tạp, em phải cẩn thận, nếu làm không được thì cứ trở lại đây.”
“Cám ơn.”
Thư Thanh Liễu cúp máy, Tiểu Tiểu vốn đang nghiêng đầu ngủ bên cạnh hé mắt nhìn anh, “Miệng coi như kín, có thể tăng lương.”
Tiểu quỷ này, sẽ không phải Bùi Tuyển chỉ định nó làm tiểu gián điệp bên cạnh mình đó chứ.
Thư Thanh Liễu đi theo đường Tiểu Tiểu chỉ đến Bùi Gia, đó là một khu dân cư được trang bị đầy đủ các thiết bị an ninh, ngoài khu xây một bức tường cao bao bọc, Thư Thanh Liễu lái xe chạy vào trong, dọc đường đi nhìn thấy không dưới mười mấy thiết bị theo dõi được lắp đặt kín đáo, xem ra những người ở đây không phú thì quý, hoặc là các nghệ sĩ phi thường coi trọng sự riêng tư.
Khu dân cư lịch sự tao nhã thanh tĩnh, các tòa nhà cách nhau rất xa, lại do ga ra cùng hoa viên ngăn cách, nên cho dù là hàng xóm cũng rất khó nhìn thấy nhau, sau khi Thư Thanh Liễu dừng xe, Tiểu Tiểu nhảy xuống, dùng thẻ từ tùy thân mở cửa, chạy vào trong.
Thư Thanh Liễu đi theo sau nhóc, nhận thấy màu sắc chủ đạo trong nhà là thuần trắng, rất sáng mắt, nhưng có vẻ có chút trống trải, phòng khách thực tĩnh, Tiểu Tiểu dạo qua một vòng mấy phòng dưới lầu, cúi đầu có vẻ không vui quay lại, nằm úp sấp trên sô pha. 
“Dì Trần đi rồi.”
Tiếng lầm bầm có chút ủ rũ, Thư Thanh Liễu hỏi: “Là ai?”
“Dì quán xuyến cuộc sống hàng ngày của nhà cháu, đồ ăn dì nấu rất được, đối với cháu tốt lắm, nhưng mà mẹ không thích trong nhà có người ngoài, mẹ muốn ra nước ngoài chụp ngoại cảnh, tìm cớ đuổi việc dì.”
Hẳn là đang thỏa thuận chuyện ly hôn cho nên mới đuổi việc người ta, bất quá loại sự tình này không có cách nào nói với đứa nhỏ, Thư Thanh Liễu nhìn đồng hồ, nói: “Chú đi nấu cơm.”
“Cháu muốn ăn đùi gà chiên, món gà chiên dì Trần làm ăn ngon lắm, còn có cơm sườn heo chiên!”
Vừa nghe đến ăn, Tiểu Tiểu lập tức tinh thần tỉnh táo, từ trên sô pha nhảy dựng lên kêu.
Thư Thanh Liễu không để ý tới cậu nhóc đang la hét ầm ĩ, đi vào bếp, La Vĩ Doanh đuổi người giúp việc, cũng may không đem nhà cửa dọn sạch, ít nhất trong tủ lạnh có rất nhiều đồ ăn, bất quá rã đông thịt cần thời gian, hơn nữa trẻ con ăn mấy thứ nhiều đạm không tốt, vì thế anh lấy một gói mì tươi và hai quả trứng, chuẩn bị nấu.
“Cháu ghét ăn mì, phải ăn sườn heo chiên, đùi gà, à, còn có coca…”
Thấy Thư Thanh Liễu không trả lời mình, Tiểu Tiểu chạy tới, kiễng chân muốn lấy chai coca, Thư Thanh Liễu liền giật lại, vặn nắp, đổ cả chai nước ngọt vào bồn nước.
“Chú!” Tiểu Tiểu ngẩng đầu lên, tức giận nhìn anh, “Ba cháu nói cháu có thể tùy tiện sai sử chú!”
“Chú có thể lựa chọn không nghe.”
“Cháu có thể đuổi việc chú đấy!”
Tay đang cầm nồi của Thư Thanh Liễu ngưng lại, cúi đầu nhìn Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu ưỡn ngực không chút nào yếu thế đối mặt với anh, làm cho anh càng hoài nghi lời nói của La Vĩ Doanh, đứa nhỏ này làm sao nhát gan? Rõ ràng là vô cùng cường ngạnh, anh không nói gì, nâng tay lên, cái nồi cùng bồn nước chạm vào nhau, phát ra một tiếng phịch thật lớn, Tiểu Tiểu quả nhiên im miệng, mếu máo nhìn anh, sau đó hu hu khóc lên.
Thư Thanh Liễu không am hiểu nhất là ứng phó con nít khóc, bị Tiểu Tiểu khóc đến nhức đầu, đơn giản nắm áo nhóc đem kéo tới phòng khách, ném lên sô pha, rồi quay về phòng bếp nấu cơm, không thèm quản nhóc.
Sợ cậu nhóc không ăn mì, Thư Thanh Liễu lại làm mấy miếng sandwich trứng, ở bên trong bỏ thêm rau xà lách và cà chua, nhìn thấy trong nhà có không ít trái cây, anh đem nơi này như nhà của mình, xoay tới xoay lui, tìm được máy ép trái cây, đem trái cây bỏ vào, rất nhanh mấy ly nước trái cây tươi liền làm xong.
Chờ Thư Thanh Liễu vội vàng làm xong việc, bưng cơm tối đến phòng khách, Tiểu Tiểu đã khóc xong, đang co chân trên sô pha xem TV, Thư Thanh Liễu trực tiếp đi qua tắt TV.
Lần này Tiểu Tiểu không la hét ầm ĩ với anh nữa, tựa hồ nhìn ra anh không dễ chịu như người giúp việc trước kia, không dám lại nổi bão, bát đũa đặt trước mặt, mùi nước mì thơm ngào ngạt, mặt trên còn thả trứng luộc, nhóc giương mắt nhìn Thư Thanh Liễu, rất muốn dỗi nói không muốn ăn, nhưng khóc nửa ngày, đã đói bụng, hơn nữa cũng biết còn lâu ba mới trở về, vì thế ấm ức cầm đũa.
Thư Thanh Liễu ngồi đối diện Tiểu Tiểu, nhìn thấy cậu nhóc đầu tiên là vẻ mặt không tình nguyện, sau đó rất nhanh liền há to miệng ăn, ly nước trái cây cũng lập tức thấy đáy, sau khi ăn xong, đôi mắt trông mong nhìn anh.
“Còn muốn?”
Tiểu Tiểu không nói lời nào, ánh mắt chớp chớp, nhóc con không được tự nhiên, Thư Thanh Liễu cầm lấy cái chén của nhóc, lại đi xới thêm nửa bát cơm cho nhóc.
Tiểu Tiểu cơm nước xong xuôi, bắt đầu ngoan ngoãn làm bài tập, Thư Thanh Liễu phát hiện cậu nhóc thực thông minh, thấy khóc lóc om sòm không có hiệu quả, liền lựa chọn nghe lời, không biết đây là có phải là di truyền không.
Khoảng tám giờ, bên ngoài trời bắt đầu mưa, Thư Thanh Liễu cho Tiểu Tiểu tắm rửa, thấy tới giờ đi đón Bùi Tuyển, liền nói: “Cháu ngủ trước đi.”
Bên ngoài truyền đến vài tiếng tiếng sấm, Tiểu Tiểu bất động nhìn anh, sợ hãi hỏi: “Cháu có thể đi đón ba với chú không?”
“Cháu sợ?”
“…”
“Là con trai thì không có gì phải sợ.”
Bị kích tướng, Tiểu Tiểu quả nhiên không phục, rống lớn: “Không sợ!”
Có chí khí, có thể dạy dỗ, Thư Thanh Liễu sờ sờ đầu Tiểu Tiểu, để nhóc chui vào ổ chăn, lại lấy di động của nhóc, thêm số của mình vào, chuyển thành quay số nhanh, nói: “Có việc trực tiếp ấn số một tìm chú.”
“Sao chú làm được vậy?” Tiểu Tiểu ngạc nhiên hỏi.
“Cháu ngoan một chút, khi về chú sẽ dạy cháu.”
Đến 80% tính năng của điện thoại di động thường bị bỏ qua, anh chỉ khởi động mà thôi, bất quá mấy kiểu cài đặt này đối với đứa nhỏ mà nói có chút khó khăn, anh tin chắc Tiểu Tiểu cũng không có kiên nhẫn học.
Thư Thanh Liễu đi vào Hoàn Nhạc, công ty điện ảnh Hoàn Nhạc mở cửa hai mươi bốn giờ, bất quá thay đổi nữ tiếp tân, anh đi tới xác minh thân phận mình, sau khi cô gái gọi điện thoại hỏi, liền để anh trực tiếp đi vào.
Thư Thanh Liễu đi tới trước phòng làm việc của Bùi Tuyển gõ cửa, nửa ngày không có đáp lại, anh vặn mở khóa cửa đi vào, gian ngoài không có ai, xuyên qua cửa sổ thủy tinh sát đất, anh nhìn thấy Bùi Tuyển đang ở bên trong cùng một người đàn ông khoảng hơn năm mươi tuổi, một đống tư liệu đặt trước mặt bọn họ, người kia nói nước miếng tung bay, Bùi Tuyển lại biểu hiện thật sự lãnh đạm, ánh đèn chiếu trên sườn mặt hắn, khắc họa đường nét hai má thanh tú đẹp đẽ, tinh tế hoàn hảo.
Thư Thanh Liễu hơi chút thất thần, lập tức liền thấy Bùi Tuyển quay qua, hất hất cằm với anh, như chủ nhân ngạo mạn sai sử chó nhà mình, anh chiếu theo ý Bùi Tuyển ở gian ngoài ngồi xuống, không quá lâu sau, nhìn thấy người đàn ông trung niên thu dọn văn kiện, chỉ chừa một phần đẩy tới trước mặt Bùi Tuyển.
Bùi Tuyển tiễn người kia ra ngoài, lần này biểu tình cũng có vài phần tươi cười, còn chủ động giúp ông ta mở cửa, khi rời đi, ông ta còn luôn miệng nói: “Kịch bản này không tồi, là bộ phim mới công ty điện ảnh Thịnh Dực phát hành trong năm nay, vai diễn cũng rất hợp với cậu, A La gặp chuyện không may, thật giống như ông trời nhất định muốn cậu nhận vai này, bỏ qua thật sự đáng tiếc đó.”
“Gần đây có hơi bận rộn, để tôi suy nghĩ thêm đã.” Bùi Tuyển mỉm cười đáp.
“Tôi chờ câu trả lời của cậu.”
Người kia đi rồi, Bùi Tuyển đóng cửa lại, trong nháy mắt Thư Thanh Liễu thấy sắc mặt hắn lạnh xuống, xoay người quay vào phòng trong đem văn kiện bỏ vào túi xách, cầm lấy áo khoác đi ra ngoài, từ đầu đến cuối cũng không liếc anh một cái, hờ hững làm anh hoài nghi chính mình trong suốt.
Vì thế Thư Thanh Liễu đành phải tắt đèn, cùng đi ra, Bùi Tuyển đi ở phía trước, nói: “Lát nữa sẽ đưa anh thẻ thông hành, để dễ dàng xuất nhập.”
“Cám ơn Bùi tiên sinh.”
Bùi Tuyển ngừng bước, chờ Thư Thanh Liễu theo kịp, hắn đem túi xách cùng áo khoác đẩy qua, lúc Thư Thanh Liễu tiếp lấy, hắn nói: “Ở đây tất cả mọi người đều gọi tôi là A Tuyển hoặc là anh Tuyển, Bùi tiên sinh loại xưng hô vừa già vừa quê này về sau tôi không muốn nghe thấy.”
Lúc nhận đồ đạc hai tay rất khẽ chạm vào nhau, tim Thư Thanh Liễu thoáng cái lỡ nhịp, trên người Bùi Tuyển có mùi rất dễ chịu, anh không biết đó là mùi nước hoa nào, nhưng tuyệt đối rất xứng với hắn, chần chờ nói: “Bùi…”
Nói lắp lại tái phát, Bùi Tuyển khó chịu nhíu mày, lập tức xoay người đi, Thư Thanh Liễu chỉ nghe hắn nói: “Về sau ít nói chuyện với người ngoài, tôi không muốn bị người khác cười tôi chỉ mời được mấy người nói lắp.”
Thực khắc nghiệt, ngược lại làm cho Thư Thanh Liễu tỉnh táo lại, anh rất thích mặt chuyên chế hà khắc này của Bùi Tuyển, này rất giống cuộc sống trong quân đội của anh, đoạn thời gian còn thi hành nhiệm vụ kia, không ngày nào là không bị mắng, so ra mà nói, kiểu như Bùi Tuyển chỉ là cấp con nít.
“Chân anh cũng nói lắp sao?”
Bùi Tuyển đi đến trước thang máy, thấy Thư Thanh Liễu không theo kịp, hắn quay đầu trào phúng, Thư Thanh Liễu vội vàng đuổi kịp, giúp hắn ấn nút xuống bãi đậu xe ngầm.
“Bên ngoài trời mưa rất lớn.” Lúc thang máy đi xuống, Thư Thanh Liễu nói.
Đây không phải tìm cách bắt chuyện, mà là thuần túy nhắc nhở, Bùi Tuyển khẽ gật đầu, thuận miệng nói: “Tiểu Tiểu sợ sấm sét, dì Trần có ở bên cạnh nó không?”
“Người giúp việc trong nhà bị cô La đuổi việc rồi.”
“Cái gì?”
Bùi Tuyển ngẩn ra, phát hiện Thư Thanh Liễu không phải nói chơi, hắn thấp giọng mắng một câu, lập tức lấy di động gọi cho La Vĩ Doanh, đáng tiếc điện thoại vang nửa ngày cũng không ai tiếp, không biết La Vĩ Doanh là không nghe thấy, hay là cố ý không tiếp, hắn tức giận đến cúp điện thoại, đem tức giận trút lên người Thư Thanh Liễu.
“Anh ngu ngốc sao? Trong nhà không có ai, anh còn để Tiểu Tiểu ở một mình?”
“Là anh bảo tôi đến đón anh.”
“Tôi không biết trong nhà không có ai!” Bùi Tuyển bị lời nói của Thư Thanh Liễu làm tức giận đến hộc máu, cười lạnh: “Anh não ngắn hả? Những lúc thế này phải gọi điện thoại hỏi tôi trước chứ?”
Bởi vì không tất yếu, anh ba tuổi đã có phòng riêng, Tiểu Tiểu lớn như vậy còn sợ sấm sét. Anh thấy thật sự rất khoa trương, bất quá nhìn sắc mặt Bùi Tuyển, biết chính mình nếu giải thích, sẽ chỉ đem lại một mớ nói lắp cùng châm biếm, vì thế đơn giản nói: “Lần sau tôi sẽ nhớ kỹ.”
Còn có lần sau sao!?
Bùi Tuyển tức giận đến không nói gì, rất muốn biết người đại diện của mình là từ đâu tìm ra loại cực phẩm này? Còn là cấp bậc quốc bảo.
Hai người một người khó chịu, một người ngậm miệng, thẳng đến khi tới bãi đỗ xe, cũng không ai nói gì, sau khi lên xe, Bùi Tuyển mới nói: “Cho anh mười phút, tôi phải về tới nhà, nếu anh làm không được, ngày mai đừng đến nữa.”
Yêu cầu thực hà khắc, Thư Thanh Liễu lại không phản bác, khởi động xe, dùng GPS tìm đường ngắn nhất về nhà, Bùi Tuyển ngồi ở bên cạnh, lạnh lùng nói: “Đã qua một phút đồng hồ.”
Từ công ty về đến nhà ít nhất phải ba mươi phút, hắn không nghĩ Thư Thanh Liễu có thể làm được, đương nhiên, hắn cũng không phải là muốn mượn việc này sa thải Thư Thanh Liễu, chỉ là cảnh cáo, để anh lần sau làm việc động não một chút.
“Thắt chặt dây an toàn.” Đây là câu Thư Thanh Liễu đáp lại hắn.
Bùi Tuyển mới vừa thắt xong dây an toàn, xe brừm brừm khởi động liền lao vút đi như tên bắn.
Trong mười phút, Bùi Tuyển hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhìn thấy cảnh vật hai bên vù vù lui về phía sau, dọc đường đi xe cơ hồ không dừng lại, tựa như đèn giao thông mất tác dụng báo hiệu, hoặc là cả đoạn đường này căn bản không có đèn giao thông, trời mưa rất lớn, nhìn không rõ phương hướng đi tới, Bùi Tuyển không thể xác định phán đoán của mình, chỉ có thể dùng sức nắm chặt tay vịn bên cạnh, trong lòng nổi lên ý tưởng quỷ dị —— nếu cứ như vậy bị bắt cóc, cũng không phải là không thể đi.
May mắn, ý tưởng này không trở thành sự thật, khi hắn rốt cục cảm giác được cảnh vật dừng lại, ánh đèn phía trước tỏa sáng dịu nhẹ, phát hiện Thư Thanh Liễu đã đậu xe ở chỗ đất trống ngoài cổng, nhảy xuống xe, cầm lấy cây dù đã chuẩn bị sẵn ở ghế sau, đi vòng qua ghế phó lái, giúp hắn mở cửa xe.
“Chín phút hai mươi giây.”
Thư Thanh Liễu nhìn đồng hồ, thái độ bình tĩnh trông có vẻ như đang khiêu khích Bùi Tuyển.
“Kỹ thuật lái xe của cậu không tồi nhỉ.”
Anh tựa hồ không nghe ra Bùi Tuyển đang châm biếm, nói: “Nếu là xe thể thao, hẳn là sẽ nhanh hơn một chút.”
Bùi Tuyển bị hoảng đến bực bội, cũng lười chửi, xuống xe, chân giống như đang dẫm lên bọt biển, hơi không vững, hắn thể chất phi thường tốt, theo điện ảnh mười mấy năm, cũng đóng không ít phim võ thuật, lại không lần nào có thể vượt qua lần kích thích này, người này là quái vật mà, hắn oán hận nghĩ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.