Quán quân chạy điền kinh năm mươi mét, quán quân vượt chướng ngại vật, kiện tướng chạy nhanh một trăm mét…
Từng thời khắc huy hoàng hóa thành từng tờ giấy khen, nhưng bây giờ chúng đều bị tống vào một góc xó xỉnh nào đó trong thùng.
Bàn về sức bật trong nháy mắt, không ai sánh bằng.
Bàn về sức chịu đựng, khụ, hay là thôi đi
Lăng Tiêu chống hông đi cà nhắc, phổi giống như một mồi lửa, mỗi lần hắn hít vào một hơi chẳng khác nào thiêu đốt cả nội tạng.
Không thể không thừa nhận mình già rồi!
Nhớ năm đó chạy đua một ngàn mét, tốt xấu gì hắn cũng chống đỡ chạy hết toàn bộ hành trình, lúc ấy đội cổ động viên còn hoan hô ôm Lăng Tiêu còn lại nửa cái mạng.
“Lăng Tiêu! Có tiến bộ nha!”
“Chúc mừng cậu! Lại lên hạng rồi!”
“Mặc dù vẫn còn đếm ngược, cơ mà không sao, thời gian lần này rút ngắn hơn lần trước mấy phút, tiến bộ rất lớn!”
Chuyện cũ rõ mồn một trước mắt, Lăng Tiêu với biết bao hi vọng được một đám em gái cổ động viên truy đuổi phía sau, nếu như thế, chết cũng đáng…
Tôi ngược fan hâm mộ trăm ngàn lần, fan hâm mộ đợi tôi như mối tình đầu, nhiệt tình như mưa dù mưa đá có rơi cũng không làm giảm sự nhiệt tình của bọn họ, bọn họ mở hết tốc lực, phát huy hết khả năng tốc độ của một người bình thường, Lăng Tiêu đã cảm giác được hơi thở lạnh lẽo bay tới phía sau, tới gần! Tới gần! Hơi thở của bọn họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-thi-di-van-luc-chi-ma-lau-quy-anh/3092571/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.