Trương Chí Bân nói lời này vô cùng cuồng vọng, căn bản chính là không nể chút mặt mũi nào, loại hành vi tát thẳng vào mặt trần trụi này, không có mấy người nào có thể chịu không nổi. Ngang Lương Kha cũng là ở đây xưng vương xưng bá đã lâu, tự nhiên càng không chịu nổi chuyện này, trong lòng lập tức dâng lên lửa giận, dùng kiếm chỉ vào phía trên. Còn chưa chờ tên gia hỏa này nói chuyện, Trương Chí Bân đã vội nói:
Ngươi dùng ngón tay chỉ vào lão tử là có ý gì, muốn động thủ có phải là không, có bản lĩnh thì đến đi!
Ngang Lương Kha tức đến toàn thân run rẩy, nghiến răng nghiến lợi nói:
Ngươi tên gia hỏa này cũng chớ có ngông cuồng như thế, chẳng lẽ chưa từng nghe nói cường long bất áp địa đầu xà sao? Hôm nay ngươi trước phế đệ tử của ta, sau đó lại giẫm lên đầu ta, nếu không cho ngươi nếm mùi, sau này về U Phủ còn làm sao lập thân? Trương Chí Bân phi thường khinh thường nói:
Chỉ nói mà không luyện thì là võ mồm, nếu không có bản lĩnh thì sau này cũng không cần thiết lập thân nữa. Ta đây chính là thích cường long áp địa đầu xà. Các ngươi còn đứng nhìn làm gì? Lên đó ra tay với bọn họ đi, tiểu tử vừa rồi chính là tấm gương đó, ta ngược lại muốn xem xem một đống phế nhân thì làm sao mà làm địa đầu xà.
Tần Hoằng nghe xong không nói hai lời, vừa nhấc tay, phi kiếm liền thả ra, thanh phi kiếm này được gọi là Phi Lôi, vừa ra tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-thi-chi-sat-luc-du-hi/5086481/chuong-935.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.