Chân Thái Soái dẫn dắt tất cả mọi người đi vào bên trong rừng cây, hướng bốn phía nhìn một cái, đột nhiên cười ha ha, thậm chí nước mắt cũng chảy ra. Hắn lớn tiếng nói:
Trương Chí Bân, ta biết ngươi đang ở trong khu rừng này, không bằng đi ra, chúng ta nói chuyện một chút thế nào, để ta nhìn ngươi một chút, cái nhân vật nổi danh này, có can đảm hay không.
Theo lý mà nói, bất luận kẻ nào nghe được câu nói này đều sẽ không đi ra, nhưng Trương Chí Bân này lại có đường tư duy khác biệt với người thường. Sau khi nghe đối phương nói, hắn thật sự lảo đảo đi ra. Hắn vừa đi ra đã làm những người khác giật mình, những kẻ này căng thẳng hướng bốn phía nhìn quanh, thông thường trong tình huống này, lão đại một mình đi ra, nhất định là đã nắm chắc phần thắng. Trương Chí Bân cười hì hì nói:
Các ngươi không cần nhìn xung quanh, huynh đệ của ta ở đây cộng lại không quá 20 người, toàn bộ quân đoàn vẫn còn ở trong thành lũy. Vốn dĩ ta muốn cùng các ngươi chơi trò mèo vờn chuột, nhưng bây giờ con chuột như ngươi lại muốn cùng con mèo vằn như ta nói chuyện một chút, vậy thì ta sẽ ra đây nói chuyện cùng ngươi.
Hồ Lâm bị nước miếng của mình làm sặc, hắn ho khan vài tiếng nói:
Đại ca, ngươi ra đây là để khôi hài sao? Chúng ta nhiều người như vậy đứng sững ở đây, ngươi lại một mình đi ra.
Trương Chí Bân thản nhiên nói:
Các ngươi nhiều người lại có thể làm gì? Ta căn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-thi-chi-sat-luc-du-hi/5086268/chuong-722.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.