Sau khi Trương Chí Bân nhìn thấy Hải Đông Thanh bay đi, hắn cười ha hả phất tay về phía mọi người. Đã thân phận đối phương đã được xác định, tiếp theo tự nhiên liền nên ra tay rồi. Sự phân công của song phương rất rõ ràng: những lính đánh thuê khác sẽ đối phó với những thú nhân kia, còn như những người Trương gia mai phục, tự nhiên liền do Trương Chí Bân bọn họ ra tay đối phó. Trương Chí Bân nhanh chóng giao lưu với mấy lão bà một chút, cảm thấy vẫn nên để các nàng lưu lại bảo vệ Tiểu công chúa, một mình hắn đi đối phó người Trương gia là được rồi. Trương Vĩ Cương đứng trong rừng, sắc mặt băng lãnh nhìn chằm chằm vào cuộc chém giết phía trước, hai tay không ngừng nắm quyền, liên tục tự cổ vũ cho mình. Lần này hắn ra khỏi gia tộc là mạo hiểm cực lớn, mặc dù nói “phú quý hiểm trung cầu”, nhưng lần mạo hiểm này cũng quá lớn, không biết trở về có thể giao đại được hay không. Bỗng nhiên, hắn tâm thần khẽ động, lập tức quay đầu nhìn về phía một bên, nhìn thấy Trương Chí Bân không biết từ lúc nào đã cười ha hả đứng ở đó. Hắn trong lòng cả kinh, không ngờ lại bị người ta phát hiện, xem ra lần này phải ngã chổng vó rồi, không biết có thể chạy trở về được hay không. Trương Chí Bân cười ha hả nói:
Thì ra Ám Bộ Trương gia chỉ có thực lực như vậy thôi sao, ngươi hẳn là người lãnh đạo Ám Bộ Trương Vĩ Cương chứ!
Đừng nói cho ta biết, các ngươi lén
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-thi-chi-sat-luc-du-hi/5086002/chuong-456.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.