Chuyện ở tiệm vải lụa rất nhanh đã được một vài bà tám tuyên truyền, khiến toàn bộ trấn nhỏ người người đều biết, trở thành chủ đề bàn tán sau bữa trà của mọi người. Trương Chí Bân là người cũng phi thường cao điệu, thường xuyên ra vào các trà quán, dù sao cũng là khắp nơi ném tiền, một bộ dáng ông đây chính là có tiền. Người ta chỉ có thể hiển lộ địa vị trong tình huống nào? Đương nhiên là khi tiền bạc đặc biệt sung túc, đừng nói gì đến nội tình, không có tiền thì hết thảy đều vô ích. Hắn lần nữa ngồi tại trà quán, cười ha hả cùng vài hương thân ở đó khoác lác nói chuyện phiếm, là một bộ dáng hòa thuận vui vẻ, thật giống như đã sinh hoạt ở đây nhiều năm. Lôi Thiệu Huy dẫn theo hai thủ hạ, từ phía dưới vội vàng đi lên, sau khi nhìn thấy bọn hắn, lập tức đi đến. Trương Chí Bân cười ha hả nói:
Làm cái gì mà vội vàng như vậy, trấn nhỏ này rất thái bình, ngồi xuống uống chén trà không tốt sao?
Bởi vì hai người tuổi tác xấp xỉ, mà đối phương lại là thái tử gia của trấn nhỏ, gã này lại là một tay lắm tiền, cho nên hai bên đã hòa nhập vào nhau. Lôi Thiệu Huy cười tủm tỉm nói:
Ta nào có phúc khí như ngươi, trong nhà có hai hiền thê, mình có thể ở bên ngoài tiêu sái, ta khoảng thời gian này thật sự là bận rộn đến mức đầu tắt mặt tối. Gần đây cũng không biết là làm sao, tiệm bạc của hai trấn phụ cận chúng ta, chỉ trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-thi-chi-sat-luc-du-hi/5085854/chuong-308.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.