Trương Chí Bân đang ngồi ở nhà ăn cơm, tiếng chuông cửa bỗng nhiên vang lên. Đới Di Nhiên mở cửa ra, thấy mấy người đàn ông đứng ở đó, trong đó bao gồm Dư Binh và Ngô Tam Xuân. Nàng cứ thế chặn ở trước cửa, sắc mặt băng lãnh nhìn bọn họ, năm ngón tay phải khẽ động, đây là tiết tấu tùy thời cầm súng, một lời không hợp liền chuẩn bị ra tay. Dư Binh cười nói:
Ngươi không cần căng thẳng như vậy, lần này chúng ta tới không có ác ý gì, mà lại cho dù có ác ý, cũng không dám chọc hắn nha, đó không phải là tự tìm đường chết sao? Tiếng của Trương Chí Bân vang lên trong phòng khách:
Cứ để bọn họ vào đi!
Mấy người đi vào phòng khách, liền thấy Trương Chí Bân đi ra từ phòng ăn, cầm trên tay một chiếc khăn ăn, đang không ngừng lau khóe miệng. Dư Binh tươi cười đầy mặt nói:
Cuộc sống của người có tiền chính là không giống nhau, bữa này thế nào cũng phải có mấy món ăn chứ!
Trương Chí Bân khẽ gật đầu, vẻ mặt không quan tâm nói:
Ta sau khi giết người quen ăn nhiều một chút, dù sao giết người cũng là một công việc thể lực!
Vương Dục Lâm đứng một bên cười nói:
Lời của Trương tiên sinh rất có lý, ta là Tổng đội trưởng đội hành động của Cục Đặc Biệt Hành Động Vương Dục Lâm, đối với chuyện lần này ta hết sức xin lỗi. Thật sự là bởi vì chúng ta xử lý không thỏa đáng, kết quả bị một gián điệp Đông Doanh lợi dụng sơ hở. Vì thế chúng ta đã tiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-thi-chi-sat-luc-du-hi/5085763/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.