Trương Dương nhẹ nhàng im lặng, nhanh chóng đi đến gần chỗ ghế sa ***, Liễu Ám ôm lấy một cái nệm, ánh sáng bên ngoài xuyên qua cánh cửa pha lê, như một cái khăn che mặt thần bí in lên mặt trên Liễu Ám, tạo ra đường cong rõ ràng nhẹ nhàng trên thân thể, ngập tràn cảm xúc thanh xuân.
Khi nhìn ngũ quan xinh xắn của nàng, Trương Dương cảm thấy vô cùng đau lòng.
Thời gian dường như đọng lại tại khoảnh khắc này.
Trong giấc mơ Liễu Ám như có một thần giao cách cảm, đột nhiên mở mắt ra thì thấy vẻ mặt ấm áp của Trương Dương.
"Trương Dương…" Liễu Ám nhẹ nhàng kêu một tiếng, cố gắng tựa cánh tay vào ghế mà đứng dậy.
"Ngủ đi, anh lập tức phải rời khỏi đây rồi" Trương Dương nhẹ nhàng giữ thân thể mềm của Liễu Ám lại.
Liễu Ám vô cùng ngạc nhiên nói: "Muốn đi rồi sao?"
"Ừm"
"Có việc gấp lắm sao?"
Trương Dương gật nhẹ đầu: "Đúng vậy".
"Thế Vương Yến có biết không?" nguồn TruyenFull.vn
"Biết".
"Ồ…" Trong lòng Liễu Ám có ngàn lời muốn nói, thế nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu.
"Anh đi rồi, nói với Vương Yến biết, không cần phải chờ anh nữa, không cần đâu" Trương Dương đứng dậy đi gần tới cạnh cánh cửa pha lê, nhẹ nhàng giơ tay lên, ổ khóa trên mặt cánh cửa pha lê liền phát ra âm thanh rắc rắc.
"Trương Dương" Thanh âm Liễu Ám tràn ngập u oán.
"Không cần phải đợi nữa".
Tiếng của Trương Dương có vẻ khàn khàn, lúc mà ở trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-than-chi-lo/3291977/chuong-532.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.