Trong thoáng chốc, tất cả mọi người đều lộ vẻ ngơ ngẩn.
Không ai ngờ được Tam Bổn Nghĩa Phu bị trọng thương như thế mà vẫn có thể phản công hung mãnh như vậy, điều này đã gây bất ngờ cho số đông người.
Đương nhiên số đông người ở đây chỉ là phần lớn người xem như không phải là tất cả.
Ít nhất, Trương Dương và Lưu Bưu bọn họ không ở trong nhóm đó.
Mà Khổng lão nhị càng không thuộc số đông kia.
Ngay khi Tam Bổn Nghĩa Phu xoay người đạp chân lên cột ở góc lôi đài, thì Khổng lão nhị thực hiện một động tác rất đơn giản, rất quyết đoán, không hề dây dưa.
Nâng gối lên!
Đây là một động tác vừa quyết đoán, hữu hiệu, lại có lực sát thương rất lớn.
Không thể nghi ngờ gì, xương đầu gối so với xương sống lưng thì cứng hơn nhiều, huống chi Khổng lão nhị còn là người được huấn luyện tàn khốc từ nhỏ.
Đương nhiên độ cứng chỉ là thứ yếu, quan trọng hơn là dùng đầu gối chịu lực ít hơn so với xương sống nhiều...
"Rắc!"
Lưng của Tam Bổn Nghĩa Phu đập mạnh vào đầu gối vốn đang giữ thế chờ của Khổng lão nhị, làm phát ra một tiếng xương gãy giòn tan.
"A..."
Trong tiếng la hét thảm thiết đau thấu tim gan, hai người đồng thời ngã lăn ra.
Mặc dù Khổng lão nhị phải chịu lực ít hơn một chút, nhưng Tam Bổn Nghĩa Phu lao cả người tới tấn công nên có quán tính rất lớn, khiến hai người đều ngã lăn.
Khác nhau duy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-than-chi-lo/3291952/chuong-507.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.