"Bưu ca, trọng tài đã quyết định rồi, mặc dù hơi hèn hạ một chút, nhưng nó vẫn thuộc phạm vi cho phép, hơn nữa, đây là địa hạ hắc quyền... Lão đại, ngươi đang che tầm nhìn của những người phía sau..." A Trạch vốn ít nói lên tiếng.
"Hả… à… ta ngồi xuống đây." Lưu Bưu gãi gãi đầu rồi tức giận ngồi xuống.
Lúc này, tuyển thủ da đen bị đá lăn lông lốc đã đứng dậy được, động tác rất nhanh nhẹn, hiển nhiên, một cước vừa rồi không gậy thương tổn lớn cho hắn.
"Tống túc tảo" (động tác chân đá ngã đối phương của judo).
Trương Dương khẽ thốt ra ba chữ, khi hắn tìm manh mối tu luyện trong cổ tịch mênh mông đã từng cất công nghiên cứu judo, hơn nữa còn phát hiện được không ít manh mối có giá trị ở trong đó.
"Trương tiên sinh biết judo sao?" Lão Kara càng lúc càng thấy người trẻ tuổi này có chút thần diệu khó lường, không chỉ có kỹ thuật bắn súng vô cùng kì diệu, hơn nữa còn có mấy thủ hạ hung hăng ngang ngược. Bây giờ theo lời của người trẻ tuổi này lão cảm thấy tựa hồ hắn không chỉ dùng súng mà còn biết cả võ công. Đương nhiên, điều này chỉ là do Kara suy đoán mà thôi, lão vẫn luôn tin rằng Trương Dương không biết võ công.
"Không luyện qua, chỉ biết một chút" Ánh mắt của Trương Dương tập trung lên lôi đài, tình huống trên lôi đài đã rơi vào thế giằng co, hai tuyển thủ chính đang tiến tiến lui lui tìm cơ hội tấn công.
"Ha ha, ta cũng rất có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-than-chi-lo/3291947/chuong-502.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.