Chương trước
Chương sau
Sau khi hội nghị đơn giản tiến hành xong, Trương Dương ở tại thôn trang vài ngày.

Trong mấy ngày này, Trương Dương cẩn thận xem lại bố cục phòng vệ của thôn trang một chút, đây là một vấn đề rất trọng yếu, phải biết rằng, tại Somali, đủ kiểu thế lực chiếm cứ, nếu không có một căn cơ hùng hậu làm căn cứ, muốn sống yên tại Somali cũng không phải là dễ dàng.

Thiết kế lại một số, các sơ hở cũng được gia cố.

Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là con người, chỉ cần mỗi một thôn dân đều đồng lòng, như vậy so với bất kỳ dạng phòng thủ đều có hiệu quả hơn.

Trong mấy ngày này, Trương Dương kiểm tra khu huấn luyện, khu võ thuật, còn có văn khoa giáo dục. Đương nhiên, Trương Dương cũng đi xem bến tàu, cũng đã có một con đường đơn giản đi ra bến tàu, uốn lượn trong rừng cây, rất bí ẩn, hơn nữa, dễ thủ khó công, thậm chí, còn thiết kế một số căn cứ quân sự, miễn cho có người từ biển đột phá thẳng vào thôn trang…

Mọi phương tiện đều nguyên thủy, nhưng không nghi ngờ đều rất hữu hiệu.

Cho dù có quân đội tiến vào khu vực này, không có vũ khí hạng nặng trợ giúp, cũng không có khả năng có thể chiếm lĩnh, mà hoàn cảnh tự nhiên nơi này, căn bản không thích hợp để vũ khí hạng nặng tiến công.

Nhìn thấy những căn cứ quân sự này, Trương Dương rất vừa lòng, nơi này chỉ là một bắt đầu, hơn nữa, nơi này chỉ là một căn cứ huấn luyện, hắn đang nắm trong tay lực lượng được tập trung từ các nơi trên thế giới…

"Tề Thiên" Tổ chức sát thủ tuy còn chưa nhận được một vụ nào, nhưng đã có những bước đi rất quan trọng.

Cũng nhờ những bước đi này, tổ chức sát thủ "Tề Thiên" cùng với các tổ chức sát thủ khác không giống về bản chất. Bởi vì, "Tề Thiên" tự bản thân bồi dưỡng ra sát thủ, mỗi một sát thủ đều trải qua một hệ thống huấn luyện. Hơn nữa, trải qua tông giáo tẩy não của lão đầu, so ra thì "Tề Thiên" có sức ngưng tụ hơn.

Mỗi một sát thủ từ nơi này đi ra, đều có một giấc mộng. Đó chính là, thông qua tài chính mà bọn họ đạt được để thay đổi quê hương của bọn họ, để thay đổi đất nước nghèo nàn của bọn họ…

Đây là một mục tiêu thực sự hư vô mà lại thực tế.

Mục tiêu này, đã trở thành mục tiêu cuối cùng của các sát thủ.

Mỗi một người đều tin tưởng lời của lão đầu, chỉ cần bọn họ cố gắng, hoàn toàn có thể đạt được giấc mộng của bọn họ. Bởi vì, lão đầu đã dùng hành động thực tế để thay đổi cả thôn trang, mà thôn trang đã phát triển nhảy vọt, hơn nữa, phạm vi mấy trăm cây số xung quanh thôn trang, theo thời gian thì sức ảnh hưởng của bộ tộc của Kindness Bull cũng càng lúc càng lớn. Vào mấy năm sau đó, Kindness Bull đã trở thành đối tượng mà các thế lực chính trị tại Somali đều muốn mượn sức.

Đương nhiên, đây chỉ là một cái bắt đầu, thông qua Kindness Bull, một số con đường kinh doanh mà lão đầu cùng Trương Dương kinh doanh nắm giữ bắt đầu cuồn cuộn không ngừng tiến vào trong phạm vi của hắn tại Somali, một số khoáng sản tài nguyên cũng được khai phát. Lúc này, mới là thời điểm đi lên chính quy. Lúc này, mới thực sự là kinh doanh. Tại Somali, không có Kindness Bull gật đầu, không ai có thể lấy đi dù một tảng đá…

Tổ chức sát thủ, chỉ là một công cụ kiếm tiền mà thôi!

Đương nhiên, trong mắt giáo đồ nơi đây, đây là một chức nghiệp thần thánh, bọn họ đang nắm trong tay súng ngắm để diệt sát tà ác trên thế giới này.

Bất quá, đáng nói rõ hơn là, tổ chức sát thủ "Tề Thiên" sát thủ cũng không hoàn toàn là người Somali. Trên thực tế, sát thủ là người Somali cũng không nhiều, 80% sát thủ là thông qua chiêu mộ mà đến.

Chỉ có như vậy, mới có thể đối với Kindness Bull hình thành sức uy hiếp, hắn vĩnh viễn không biết thế lực chân chính của tổ chức sát thủ, chỉ sợ hắn ở đâu cũng là căn cứ của sát thủ.

Đối với Trương Dương, Kindness Bull thủy chung vẫn có sự sợ hãi sâu xa, cho dù là nhiều năm sau, Kindness Bull cơ hồ trở thành hoàng đế của cả Somali, hắn đối với Trương Dương cũng không dám có chút tâm tư phản bội.

Trong mắt hắn, cho dù không phải là Trương Dương, chỉ A Trạch cùng Lưu Bưu cũng không phải là người mà hắn có thể chiến thắng. Mà Trương Dương, đã vĩnh viễn trở thành một bóng ma không thể diệt được ở sâu trong linh hồn của hắn…

Rốt cuộc, sau nhiều tuần, mọi chuyện đều được an bài thỏa đáng, mà lão đầu cũng đã bỏ tiền ra mua mấy bộ hộ chiếu Mỹ.

Biện pháp của lão đầu rất đơn giản, lão tại Mỹ mua một công ty chỉ còn cái xác, đại biểu pháp nhân kiêm Tổng giám đốc là Trương Dương, mà Lưu Bưu cùng A Trạch là trợ giúp của Trương Dương, mọi thủ tục đều hoàn toàn hợp pháp.

Tên của công ty là "Công ty trách nhiệm hữu hạn đầu tư quốc tế Vân Dương".

Công ty trách nhiệm hữu hạn đầu tư quốc tế Vân Dương nghiệp vụ phi thường rộng, đối với luyện kim, khoáng sản, dầu mỏ, tài chính, địa ốc đều có. Đương nhiên, công ty này cũng không phải hoàn toàn chỉ có cái xác, mà cũng có một số tài sản, mấy tài sản này, là lão giúp một số thế lực xã hội đen rửa tiền, trên danh nghĩa là thuộc Công ty trách nhiệm hữu hạn đầu tư quốc tế Vân Dương, trên thực tế thuộc về người khác.

Trên thực tế, Công ty trách nhiệm hữu hạn đầu tư quốc tế Vân Dương đời trước vốn là công ty rửa tiền của một số thế lực xã hội đen, vừa lúc muốn dời đi nên đem xác công ty bán cho Trương Dương.

Khi Trương Dương làm xong mấy thủ tục này, đột nhiên cảm thấy xúc động, hắn đột nhiên xúc động khi nắm giữ công ty này.

Vì cái gì mà mua công ty của Mỹ, nguyên nhân trong đó cũng rất lớn. Bởi vì, trên thế giới hộ chiếu làm việc của các công ty Mỹ so với các quốc gia khác dễ dàng hơn nhiều. Đây là vì tổ chức "Tề Thiên" về sau. Dù sao, một tổ chức sát thủ khẳng định là cần phải đi khắp thế giới, mà vấn đề hộ chiếu phải giải quyết. Một sát thủ vĩ đại chân chính, khi chấp hành nhiệm vụ tuyệt đối sẽ không nhập cư trái phép, mà quang minh chính đại chu du thế giới mới là chân chính là sát thủ vĩ đại.

Khi một sát thủ phải nhập cư trái phép, như vậy sát thủ này nhiều nhất cũng chỉ là một sát thủ hạng ba. Sát thủ hạng nhất đều ngồi phi cơ, ở khách sạn sa hoa, dùng các kiểu các dạng đầu tư để lấy cớ tiếp cận mục tiêu, một kích tất trúng rồi nhàn nhã ra xa ngàn dặm…

Thật ra, thành lập một công ty đa quốc gia là để giải quyết một vấn đề quan trọng, đó chính là cung cấp vũ khí cho sát thủ, công ty thật ra chỉ là con đường để cung cấp vũ khí, sát thủ chân chính rất ít khi mang theo vũ khí bên người. Dù sao, hiện tại các dụng cụ kiểm soát phi thường tiên tiến, mang vũ khí rất không tiện, không ai ngốc mức mang theo một khẩu súng ngắm mà ngồi phi cơ.

Một sát thủ thành công, tuyệt đối có con đường riêng cung cấp vũ khí an toàn.

Đương nhiên, đây cũng là sự khác biệt, các tập đoàn sát thủ quốc tế có ưu thế về điểm này. Rất nhiều sát thủ địa phương tuy lợi hại, trên thực tế, cũng không thể cạnh tranh với các tập đoàn sát thủ quốc tế. Ví dụ như, Phi Châu rất nhiều quốc gia chiến loạn đều có sát thủ vĩ đại. Tại Somali, Afghanistan, Iraq, mấy điểm nóng này đều có sát thủ hạng nhất. Nhưng bọn họ căn bản rất khó ra khỏi phạm vi hoạt động của họ.

Lấy một ví dụ đơn giản, một sát thủ nhất lưu Iraq đi vào Trung Quốc, sẽ gặp rất nhiều phiền toái. Đầu tiên, là ngôn ngữ, sau đó là thói sống, tiếp theo là không có vũ khí…

Rất nhiều rất nhiều, để có thể trở thành một tổ chức sát thủ có tiếng trên thế giới, tuyệt đối không phải có súng có người là được.

Con đường vũ khí, che dấu thân phận, tố chất văn hóa của sát thủ, các chi nhánh, mấy cái này tổng hợp lại mới biểu hiện ra được sự cường đại của một tổ chức sát thủ.

Lão đầu quả nhiên là chuẩn bị cho Lưu Bưu hai mươi vệ sĩ da đen cao lớn uy mãnh, đây là hai mươi người ưu tú trong thôn trang, tố chất tổng hợp không tệ, đặc biệt đã được huấn luyện về ngôn ngữ. Đương nhiên, mấy cái này không quan trọng, quan trọng nhất chính là, hai mươi người này không phải là giáo đồ nghiêm khắc của Hồi giáo, bọn họ cũng không quá cuồng tín.

Lão đầu đúng là cần người như vậy, nếu cho Lưu Bưu dẫn theo hai mươi vệ sĩ Hồi giáo cuồng tín, đây tuyệt đối là một chuyện rất phiền toái.

Quả nhiên là uy phong!

Khi hai mươi vệ sĩ da đen cao lớn đứng thẳng hàng chờ đợi lên xe, Lưu Bưu kích động không ngừng xoa xoa tay.

Lính đánh thuê trước kia mời tới đã sớm ly khai, hiện tại, tiễn Trương Dương đến bến tàu là hơn mấy chục chiếc xe địa hình, đây đều là lão đầu chuẩn bị, trên xe đều được sơn xanh, có cắm một lá cờ màu trắng, trên cờ có viết hai chữ lớn: Tề Thiên!

Lần đầu tiên thấy dấu hiệu này, Trương Dương có loại cảm giác muốn hộc máu, thứ này quá tục đi.

Bất quá, Trương Dương cũng không có biện pháp, bởi vì, đây là kết quả của lão đầu cùng A Trạch, Lưu Bưu thương lượng ra, nói loại thiết kế này rất thực tế, màu trắng đại biểu cho tử vong, nghĩ bóng là tổ chức sát thủ, mà Tề Thiên biểu đạt rất rõ chí khí của tổ chức…

Cuộc đưa tiễn rất náo nhiệt, già trẻ lớn bé trong phạm vi mấy cây số đều chạy tới căn nhà trung tâm, đều mặc lễ phục.

Mọi người vẻ mặt đương nhiên đều sùng kính nhìn đám người Trương Dương.

"Trương Dương, khi nào thì trở về?"

Lão đầu nhìn Trương Dương có vẻ không nỡ, trong mắt lão đầu, Trương Dương là đồ đệ của mình, càng như đứa con mình, là Trương Dương hoàn thành giấc mộng của lão.

Đối với lão đầu mà nói, thành lập một tổ chức sát thủ tuyệt đối so với gia nhập tổ chức sát thủ Thần Thoại Thời Đại càng thú vị hơn nhiều, cũng có tính khiêu chiến hơn nhiều. Quan trọng hơn là, lão đầu có loại cảm giác thành tựu lan tỏa khắp thiên hạ…

"Khó nói, thời gian gần nhất bề bộn nhiều việc, ta phải về thành phố C, còn muốn đi thành phố SHI gặp Đao Ca, còn có Tỉnh Hội, sau khi xong mọi chuyện ta có thể phải đi Mỹ một chuyến. Đúng rồi, lão chú ý thu tập một chút nghiệp vụ ở Mỹ, nếu có thể, thì đem mối làm ăn đầu tiên của Tề Thiên giao cho chúng ta làm, ha ha, lần đầu tiên thì phải khai trương cho tốt".

"Ừm ừm, ta sẽ chú ý, ngươi trở về phải cẩn thận một chút".

"Tốt lắm, hãy cùng bá mẫu chuyện trò một chút, người ở nơi này cũng không có bằng hữu, lão lại giống như một hoàng đế. Bá mẫu bụng ngày càng lớn phải chiếu cố nhiều…"

"Khụ khụ… được rồi được rồi, đi đi!" Lão đầu nhất thời đỏ mặt, vội vàng đẩy Trương Dương lên xe.

"Lão cũng bồi dưỡng cho nhiều vào, đừng vất vả như vậy, lão cũng không có khả năng cứ ở đây mà dưỡng lão, đợi sau khi mọi chuyện đã ổn, lão cũng nên về nước, ở chỗ này ta cũng có chút lo lắng…" Trương Dương cảm giác mình cứ như là một lão bà vậy.

"Biết rồi, ta đã xem xét người kế nghiệp, thật ra, Kindness Bull cũng không tệ, người này có chút thông minh, nhưng không có đại trí tuệ, rất dễ dàng khống chế, ta đang dạy dỗ hắn, ngươi cứ yên tâm, ngày ta rời khỏi đây, hắn cũng có thể yên tâm" Lão đầu áp thấp thanh âm nhẹ giọng nói.

"Ừm, vậy tốt rồi, đúng rồi, phải lấy được tàu chở dầu của công ty dầu mỏ Sibiri kia, mặc kệ dùng thủ đoạn gì, mặc kệ trả giá ra sao, nhất định phải đoạt lại tàu chở dầu. Chỉ cần làm ổn việc này, chúng ta có thể thông qua Tổng giám đốc của công ty dầu mỏ Sibiri làm trung gian của cả vùng biển Somali, chỉ lấy tiền thuê cũng đủ rồi, hơn nữa không có nguy hiểm, chỉ cần danh dự… Cẩn thận một chút, ta đi rồi…"

"Ngươi cũng cẩn thận một chút. Thuận buồm xuôi gió!"

Dưới ánh mắt tiễn đưa của mấy trăm người, đội xe nổi lên bụi đất cuồn cuộn, tựa như một cự long uốn lượn biến mất trong rừng cây, bọn họ tới bến tàu, bởi vì đường đi xóc mà bá mẫu lại đang có bầu, Trương Dương cũng không cho lão đầu tiễn tới bến tàu. Hơn nữa, tiễn quân ngàn dặm cũng phải từ biệt, tiễn đến đâu cũng vậy mà thôi.

Tại bến tàu, có ba chiếc thuyền cao tốc cũng một số tàu đánh cá, đây đều là tài sản của Trương Dương, cũng là tài sản của thôn trang.

Hai mươi người da đen chia ra ngồi trên ba chiếc thuyền cao tốc, qua kính râm nhìn thuyền từ từ rời khỏi bờ, trên mặt đều ngẩn ngơ. Bọn họ vốn sinh ra và lớn lên tại Somali. Hiện tại, bọn họ phải rời khỏi quê hương đi nơi nào, tiền đồ ở đâu, bọn họ đều không biết…

Không riêng gì bọn họ, ngay cả Trương Dương A Trạch cùng Lưu Bưu đều đứng ở đầu thuyền ngơ ngác nhìn bến tàu càng ngày càng xa rồi thở dài. Tuy ở đây cũng không lâu, nhưng mỗi người đều đổ ra tâm huyết rất lớn trên mảnh đất này.

Đặc biệt là A Trạch cùng Lưu Bưu, mấy trăm thanh niên trai tráng trong thôn trang đều do hai người bọn họ tự mình huấn luyện, rất nhiều chi tiết huấn luyện là do bọn họ thiết kế, tại vùng đất này, bọn họ đã rất nhiệt tình làm việc, hiện tại rời đi cũng có chút không nỡ.

Từ biệt lần này, không biết năm nào tháng nào mới có thể trở lại nơi này.

Trên thực tế, ba người cũng không có quay lại nơi đây, ý của Trương Dương đều thông qua số sát thủ vệ sĩ bên người mà truyền đến thôn trang. Mà cũng vì Trương Dương không có quay trở lại, hơn nữa một số vệ sĩ còn thêm mắm thêm muối vào, người trong thôn trang trong hơn mười năm, đều đem Trương Dương trở thành sứ giả của đức Mohammed.

Sứ giả của đức Mohammed khẳng định là rất nhiều việc, bởi vì hắn phải đi khắp thế giới truyền bá giáo lí, rất nhiều người cả đời chưa từng thấy qua Trương Dương nhưng lão đầu thủy chung vẫn nhắc tới Trương Dương, dùng các kiểu giải thích về việc Trương Dương không quay lại nơi này…

Đương nhiên, tại thôn trang này, tất cả những người trẻ tuổi đều lấy việc có thể đi theo Trương Dương làm vinh quang, vì để Trương Dương tạo thành sức ảnh hưởng, cũng vì để cho một số người trẻ tuổi Somali tiếp xúc với thế giới bên ngoài, lão đầu không thể không thường xuyên thay đổi vệ sĩ bên cạnh Trương Dương. Bất quá, đây chính là làm khổ Lưu Bưu cùng A Trạch. Mỗi một lần đổi người, bọn họ cũng không thể không dạy dỗ lại. Cũng may chính là, lão đầu coi như giúp đỡ bọn họ, mỗi lần thay đổi đều lưu lại hai người cũ, bằng không, cái gì cũng phải dạy lại cũng đủ làm Lưu Bưu A Trạch mệt chết.

Tại vùng đất này, mấy người Trương Dương tuy ở không bao lâu, lại sáng tạo ra một thần thoại.

Trong mấy chục năm tới, tổ chức sát thủ Tề Thiên thủy chung vẫn là một trong những tổ chức võ trang lớn nhất Somali.

Hơn nữa, tại vùng đất này, xuất phát vô số sát thủ vĩ đại, nhờ có những sát thủ vĩ đại này, Tề Thiên dần dần có chỗ đứng trong rừng sát thủ, thậm chí, sau này còn mơ hồ vượt lên cả tổ chức sát thủ Thần thoại thời đại. Cuối cùng, cùng Thần thoại thời đại trở thành song hùng trong giới sát thủ, trở thành một thần thoại khác sau tổ chức sát thủ Thần thoại thời đại.

Ba người sáng lập ra tổ chức sát thủ Tề Thiên cũng đã hoàn thành tâm nguyện của bọn họ, bọn họ đã lập nên một tổ chức sát thủ song song tồn tại trên đỉnh với Thần thoại thời đại, cũng không phụ hai chữ "Tề Thiên" này.

Đương nhiên, đáng nói rõ chính là, cái này cùng với tiểu hòa thượng đối với Thần thoại thời đại mất đi hứng thú cũng có quan hệ, sau này tiểu hòa thượng thật sự rất bận, căn bản không có ý định kinh doanh tổ chức sát thủ Thần thoại thời đại này nữa, nếu tiểu hòa thượng chuyên chú một chút, bằng vào thegioitruyen.com cùng nhân mạch của hắn, Trương Dương căn bản không có khả năng bằng vào một cơ sở Somali mà có thể chống lại tổ chức sát thủ siêu cấp Thần thoại thời đại cực kỳ lớn này.

Không ai biết mấy cái bí mật này, đây đã thành bí ẩn của lịch sử, thậm chí, ngay cả lão đầu cũng không có nghĩ đến.

Trương Dương tuy loáng thoáng biết được một ít, nhưng tổ chức sát thủ này trừ lúc đầu hắn bỏ sức ra nhất định, thì sau này toàn bộ đều do một mình lão đầu thao túng, nếu có người hỏi Trương Dương ông chủ chân chính của "Tề Thiên" là ai? Trương Dương khẳng định sẽ trả lời: lão đầu!

Đường về nước cũng thuận buồm xuôi gió.

Từ Somali đi, lão đầu đã an bài gọn gàng, tuyệt đối không chút sơ sót, hộ chiếu mỗi một người, chi phiếu của mỗi một người, vé máy bay của mỗi một người, lão đều an bài chu đáo.

Khi phi cơ dừng ở sân bay thành phố ZHI, Trương Dương A Trạch cùng Lưu Bưu ba người ngồi ở trên ghế đều hít sâu một hơi.

Xuất ngoại một chuyến, lại đã có cảm giác về lại quê nhà.

"Đi thôi!"

Khi người trên phi cơ xuống hết, Trương Dương mới hít một hơi thật sâu, mở to mắt đứng lên.

Khi đám người Trương Dương được hai mươi người da đen mặc vest vây quanh đi xuống phi cơ, thiếu chút nữa khiến cho cả sân bay náo loạn, đều nghĩ đến đây là đại nhân vật cực kỳ quan trọng, sân bay không thể không cho cảnh sát hộ tống Trương Dương rời sân bay. Hư vinh này cũng làm cho Lưu Bưu cũng thấy thỏa mãn, đương nhiên Trương Dương cũng không ngoại lệ. Nhìn thấy cảnh sát mà bình thường thấy là đau đầu chạy trước mở đường, bất giác dâng lên một cảm giác tự hào…

Hư vinh cũng có thể hại chết người!

Hai mươi người da đen sau hai tháng được lão đầu huấn luyện địa ngục, công tác vệ sĩ rất chuyên nghiệp, hơn nữa cả đám đều vest đen áo sơ mi trắng đeo kính râm, rất dễ dàng hù dọa người thường. Dù sao, người bình thường cũng không có khả năng một lần xuất ra hai mươi vệ sĩ như vậy. Bình thường nguyên thủ của một số nước nhỏ xuất ngoại phỏng vấn, cũng không có khả năng dẫn theo hai mươi vệ sĩ. Đám người vây xem ai cũng không thể tưởng được, hai mươi vệ sĩ uy vũ dọa người này hoàn toàn là vì thỏa mãn hư vinh của Bưu đại gia, để cho Bưu đại gia áo gấm trở về thành phố C.

Hiện tại. Bưu ca hận không thể có cánh bay đến thành phố C, đem hai mươi vệ sĩ đi một vòng quanh nhà, nếu điều kiện cho phép, tốt nhất là dẫn theo hai mươi vệ sĩ này mỗi người xách một túi hoa quả, đi từng nhà mà bái phỏng hàng xóm láng giềng.

Đương nhiên, cuối cùng là muốn dẫn hai mươi đại hán này đi trường học một chuyến, đem đám bạn lưu manh trước kia tụ tập lại, nói cho chúng biết hiện tại Bưu đại gia là thân đáng ngàn vàng, đội ngũ vệ sĩ mấy chục người, còn có một căn cứ huấn luyện sát thủ khổng lồ…

Lưu Bưu muốn làm nhất, chính là bao một phi cơ, đem đám bạn này đi Somali du lịch một chuyến, để xem Bưu đại gia hắn ở tại Somali uy phong đến cỡ nào!

Nghĩ vậy, Lưu Bưu trên mặt liền cười gian, khóe miệng chảy nước miếng…

"Lên xe, ngươi đang nằm mơ giữa ban ngày đấy à?" Nhìn thấy Lưu Bưu thiếu chút nữa đâm vào taxi, Trương Dương biết Lưu Bưu lại bắt đầu nghĩ bậy, hồi còn đi học xem tiểu thuyết trên mạng, Lưu Bưu cũng thường xuyên lộ ra bộ mặt này.

"Hả… A… đến rồi sao? Đến thành phố C rồi sao?" Lưu Bưu xoa xoa tay mừng rỡ.

"Cái gì thành phố C? Ta đã nói cả chục lần, chúng ta trước đến thành phố ZHI, thăm Đao Ca, cũng có thể thăm cha mẹ của ta nữa, như vậy có thể một công đôi việc…" Trương Dương muốn hộc máu, trên phi cơ, Lưu Bưu tựa như chim sẻ, không ngừng hỏi hắn khi nào thì đến thành phố C, hắn đã giải thích cả chục lần, xuống phi cơ, không thể tưởng được Bưu đại gia lại nhắc tới thành phố C.

"Ừm ừm, đúng đúng, chúng ta trước thăm Đao Ca cùng bá mẫu, sau đó thì đi Tỉnh hội ngủ mấy tối…"

"Lái xe, tới khách sạn xxxx" Trương Dương bảo tài xế lái xe, quay đầu lại hỏi: "Vì sao phải ngủ mấy tối, ngươi không phải vội về thành phố C sao?"

"Cái này… hắc hắc…" Lưu Bưu vẻ mặt cười dâm.

"Tiểu Thanh muội muội…" Trương Dương nhất thời giật mình hiểu ra.

"Hắc hắc…"

Nghe Lưu Bưu cười dâm kể cả tài xế taxi, Trương Dương, A Trạch sống lưng đều phát lạnh, nổi da gà.

Xem ra, Tỉnh hội chuyến này, một cô gái thuần khiết xinh đẹp đã rơi vào trong tay một sắc ma, sẽ bị tên thô lỗ này ô nhục, chà đạp. Nghĩ vậy, Trương Dương cùng A Trạch không khỏi đồng thanh thở dài một tiếng…

Khách sạn xxxx.

Đây là khách sạn bốn sao hào hoa nhất thành phố ZHI. Đương nhiên, ở bên ngoài khách sạn vẫn tuyên bố là năm sao.

Thuê hơn mười phòng, an bài hai mươi vệ sĩ da đen xong, ba người sau khi thương lượng một chút, quyết định ngồi taxi đến Lưu Thanh Sơn một chuyến. Dưới góc độ của Trương Dương xem ra, vô luận như thế nào, làm một vãn bối, hơn nữa có quan hệ với tướng quân, hắn cũng nên đi bái phỏng vị lão nhân quyền khuynh triều dã kia một chút.

Ba người rất đơn giản mua một chút hoa quả rồi đi thẳng tới biệt thự. Lưu Bưu cùng A Trạch đều có chút kích động, bọn họ đã nghe Trương Dương nhiều lần nhắc tới nhân vật truyền kỳ này, hiện tại cũng muốn gặp mặt.

Bây giờ còn khá sớm, chừng mười giờ sáng, khi xe taxi chở Trương Dương tới cửa biệt thự, làm cho Trương Dương kinh ngạc chính là, cô gái hiền lành kia đã chờ ở cửa, cửa sắt đã mở, bộ dáng nghênh khách.

Khi Trương Dương thấy vẻ cười tủm tỉm của cô gái, trái tim đột nhiên đập nhanh lên.

Chẳng lẽ lão nhân đã biết?

"Đến đây" Cô gái khẽ cười, phảng phất như nghênh đón đứa nhỏ của mình vậy, nhẹ nhàng kéo tay Trương Dương, lại rất tự nhiên kéo Lưu Bưu cùng A Trạch vào, làm cho người ta cảm thấy rất thân thiết. Ngay cả người lạnh lùng như A Trạch đối với cô gái hiền lành này cũng không sinh ra tâm lý bài xích.

"Bá mẫu khỏe chứ".

Ba người chỉnh tề cúi đầu.

"Khỏe khỏe, tất cả mọi người khỏe chứ, đến đây, vào trong ngồi đi, lão nhân nói, các người khẳng định trở về. Nếu các ngươi không đến, ông ấy sẽ rất thất vọng. May mắn, các người không làm cho ông ấy thất vọng, ha ha… Đến đây, trà đã pha rồi đó" Cô gái phi thường tự nhiên tiếp nhận hoa quả trong tay Trương Dương, trước dẫn ba người vào phòng khách sau đi vào trong phòng bếp, nói vậy, là muốn lưu ba người lại ăn cơm.

"Ngồi đi!" Lão nhân ngồi ở trên sô pha cũng không có ý đứng dậy, tay ra dấu ngồi xuống.

"Lưu bá khỏe chứ!"

Ba người lại chỉnh tề cúi đầu rồi mới ngồi xuống.

"Ha ha, khỏe. Nghe nói có người dẫn theo rất nhiều nhân mã đến đây, ta liền đoán, nên là các cậu trở về, ha ha, đây là A Trạch sao?" Lão nhân mời ba người uống trà, bản thân cũng nâng chung trà lên nhẹ nhàng nhấp một chút.

"Vâng, Lưu bá!" A Trạch đứng lên khẽ gật đầu.

"Ngồi đi ngồi đi, quả nhiên là thông minh, khó trách tướng quân đối với cậu rất ưu ái!" Lão nhân liên tục gật đầu, vẻ mặt tán thưởng nhìn A Trạch.

"Cảm ơn!" A Trạch lễ phép gật đầu rồi rất tự nhiên ngồi xuống.

"Cậu chính là Lưu Bưu trong truyền thuyết?" Lão nhân đem ánh mắt chuyển qua trên người Lưu Bưu.

"Phì… trong truyền thuyết…" Lưu Bưu vừa lúc đang uống trà, đột nhiên phun ra, may mắn là nhanh mắt lanh miệng, nước trà đều phun lên trên đùi mình, không có phun lên trên bàn trà.

"Sao vậy?" Lão nhân khóe miệng khẽ cười nói.

"Sao lại là trong truyền thuyết?" Lưu Bưu thở hổn hển dùng khăn lau nước trà trên người, thế nhưng là quần bố, lau mấy cũng không được, ướt sũng cả một mảng lớn, tựa như đái trong quần vậy, thấy vậy Trương Dương cùng A Trạch cắn răng cố nén không cười ra tiếng.

"Ta thực đã sớm nghe tên của cậu, có thể nói là như sấm động bên tai, đúng rồi, nghe nói cậu rất thích thể hiện, vừa rồi sao lại không dẫn theo hai mươi vệ sĩ da đen kia đến?" Lão nhân nói.

"Cái này… khụ khụ… tôi thực muốn mang theo, nhưng Trương Dương không đáp ứng, hơn nữa, ít người cũng có thể tiết kiệm chút tiền taxi…"

"Khụ khụ… khụ khụ…" Lúc này chính là lão nhân đã ho khan sắc mặt đỏ bừng, Trương Dương cùng A Trạch lại có cảm giác vô cùng xấu hổ, lần này thật khó đỡ.

"Không sai, không sai, nhiều người thì tốn tiền, muỗi tuy nhỏ, nhưng cũng là thịt, hiện tại kinh tế khó khăn, có thể tiết kiệm được thì tiết kiệm…"

"Ừm ừm, Lưu bá quả nhiên thông minh tuyệt đỉnh!" Lưu Bưu đưa ngón tay cái, hai mắt hướng tới lão nhân mà chớp chớp.

"Khụ khụ… cảm ơn đã khích lệ…" Lão nhân thấy ánh mắt mà Lưu Bưu nhìn mình, không khỏi đỏ mặt lên, thầm tự than thở, người này quả nhiên là Lưu Bưu trong truyền thuyết, tuyệt đối không có sai, người như thế, không có khả năng giống ai được.

"Trương Dương, xem bộ dáng, các cậu đi Nhật Bản một chuyến, lại có kỳ ngộ?" Lão nhân đột nhiên chuyển lời. nguồn TruyenFull.vn

"Hoàn hảo, hoàn hảo, đã tiến bộ rất nhiều".

Trương Dương miệng nói lấy lệ, nhưng trong lòng nhất thời thở phào nhẹ nhõm, khi lão nhân mở cửa nghênh khách, Trương Dương vẫn lo lắng một vấn đề, có phải là hành tung của mình vẫn bị lão nhân theo dõi? Nếu thực là vẫn theo dõi, vậy bí mật tại Somali đã không còn là bí mật nữa rồi?

Lão nhân vừa hỏi, đã hoàn toàn làm cho Trương Dương yên tâm, hiển nhiên, xúc giác của lão nhân còn chưa có kéo dài đến vùng chiến loạn kia.

Trương Dương đã có thể khẳng định, trong sân bay có hệ thống tình báo của lão nhân. Dù sao, bọn họ dẫn theo hai mươi vệ sĩ da đen như vậy rất gây chú ý, nếu nhân viên tình báo đem ba người ra phân tích báo cáo, việc nhận ra bọn họ là ai cũng không phải là việc khó.

"Ha ha, không có việc gì, ta chỉ tùy tiện hỏi thôi, mỗi một người đều có chút bí mật của họ" Lão nhân đối với việc Trương Dương trả lời qua loa tựa hồ cũng lơ đễnh.

"Lưu bá đã đi Bắc Kinh chứ?" Trương Dương không muốn dây dưa vấn đề này, liền đổi đề tài hỏi.

"Đã đi, gặp được rất nhiều bạn già. Ừm, đúng rồi, có vẻ cậu cùng Vương Yến có chút vấn đề, khi ta gặp nó thì bộ dáng luôn buồn bực không vui, bất quá, cũng không sao, đứa nhỏ thôi mà, tính tình thất thường cũng là bình thường…" Lão nhân cười nói.

"Ồ…" Trương Dương đột nhiên cảm thấy mất mát, miệng mở ra mà lại không biết nói gì.

"Ừm, không đề cập đến nữ nhi tình trường nữa, ta muốn hỏi một chút, các cậu lần này khua chiến đánh trống trở lại thành phố ZHI, có phải là chuẩn bị cùng Đao Ca tái khởi binh phong?"

"Không phải, chúng tôi chỉ là qua đường thôi, bởi vì, cha mẹ tôi hiện làm công ở tại một khu công nghiệp các thành phố ZHI không xa, ta muốn tới thăm".

"Ồ… nên đi thăm, lần trước cũng chưa thăm được" Lão nhân gật đầu tán thưởng.

"Lần trước thời cơ chưa tới, không muốn làm cho bọn họ thêm phiền toái".

"Ừm, đích xác là như thế, dưới tình huống đó đúng là rất phiền toái, lần này, các cậu chuẩn bị thăm Đao Ca sao?" Lão nhân tự hỏi một chút.

"Cũng nghĩ tới!"

Ba người đồng thanh trả lời.

"Vì sao?"

"Chúng tôi tuy không thể là cộng sự, nhưng chúng tôi là bằng hữu, tôi rất vinh dự có bằng hữu như Đao Ca!" Trương Dương giọng điệu rất nghiêm túc, mà Lưu Bưu cùng A Trạch cũng đồng thời gật mạnh đầu.

"Đao Ca quả nhiên là Đao Ca, không hổ là Đao Ca!" Lão nhân sau khi trầm mặc một lúc thì thở dài nói.

"Đúng vậy, Đao Ca là hiệp sĩ trong mộng một thời của chúng tôi, hắn tựa như đao khách trong truyện Cổ Long, hắn mới là đang ở trong giang hồ!"

"Ừm, đây là mị lực cá nhân Đao Ca, các người đi rồi, Đao Ca thống nhất các thế lực xã hội đen tại thành phố SHI, hơn nữa, hắn cùng Mao thị gia tộc cũng có giao tình rất sâu. Hiện tại, sự nghiệp của hắn đang lên như diều gặp gió…" Lão nhân chậm rãi nói.

"Ồ, vậy tốt rồi, chúng tôi tới thăm rồi sẽ đi, cũng không làm phiền hắn" Đột nhiên trong lúc đó, Trương Dương có cảm giác mất mát, đây là một loại cảm giác rất kỳ quái.

"Ha ha, ta còn chưa nói hết, Đao Ca hiện tại thuận phong thuận thủy, bất quá, hắn tựa hồ rất không vui. Hơn nữa, ý chí sa sút, hiện tại thành phố SHI gió êm sóng lặng, nhưng nếu Đao Ca còn tiếp tục như vậy, một đám lóc nhóc muốn soán ngôi có thể sẽ có hành động".

"Ha ha, Lưu bá không cần lo lắng, người như Đao Ca, tôi hiểu hắn, hắn sẽ không sa sút, hắn làm tôi bội phục nhất chính là tính cách cố chấp không buông tha, vĩnh viễn không chịu thất bại. Tôi tin tưởng rằng, tại thành phố SHI, ai cũng không dám động đến địa vị của hắn".

Trương Dương cùng A Trạch Lưu Bưu liếc nhau cười to, mà Lưu Bưu cũng cười to theo Trương Dương, phảng phất như lão nhân nói là truyện cười.

Đích xác, Đao Ca trong mắt ba người bọn họ, cơ hồ là một loại tinh thần, một loại tín ngưỡng.

Đao Ca võ công không tính là lợi hại, Đao Ca lợi hại nhất chính là mị lực nhân cách nhất hô bá ứng của hắn!

Đao Ca thuận phong thuận thủy, hiện tại rốt cuộc thế nào?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.