"Hả?" Đỗ Tuyết ngẩng đầu lên nhìn Trương Dương.
"Cô thích tôi là một loại ảo giác, đúng vậy, điều này có thể khẳng định".
"Không, không… vì sao là ảo giác?" Đỗ Tuyết cảm xúc nhất thời kích động, muốn đứng lên thì bị Trương Dương ôm chặt lấy giãy giụa không ra.
"Im lặng chút, nghe tôi giải thích, khi tôi ở đại học, tôi đã bắt đầu học tập một loại võ công, loại võ công này có sức hấp dẫn với người khác giới. Trên thực tế, còn có rất nhiều cô gái thích tôi, đương nhiên, các nàng không phải là thực thích thôi, mà là bởi vì võ công mà tôi tu luyện mà thích tôi, các nàng sẽ bất tri bất giác mà yêu tôi, bởi vì võ công mà tôi tu luyện mà yêu tôi…"
"Không, không có khả năng…" Đỗ Tuyết mở to mắt, vẻ mặt không thể tin được nhìn Trương Dương, điều này quả thực như là chuyện Ngàn lẻ một đêm vậy.
"Cô hãy nhìn vào hai mắt tôi, ừm, nhìn đi" Trương Dương đưa tay tắt đèn đi, trong phòng chìm vào trong bóng đêm, Đỗ Tuyết khống chế thân thể run rẩy, một nỗi sợ hãi khôn cùng lan tràn trong mỗi tế bào, tất cả đều tràn ngập sự khó tin.
Trong đêm tối, mắt của Trương Dương từ từ sáng lên, tựa như một ngôi sao màu vàng, lóe ra hào quang chói mắt.
Tựa hồ, cả căn phòng cũng bởi vì cặp mắt màu vàng này mà ngập trong một tầng ánh sáng vàng, mà Ngân Mị vẫn ngủ say trong túi của Trương Dương cũng bởi vì Trương Dương vận công mà nhảy ra, hưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-than-chi-lo/3291809/chuong-364.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.