Chương trước
Chương sau
Đây là một quá trình tính toán vô cùng phức tạp, Trương Dương tuy không hiểu lắm về tính cách Abramovich nhưng lúc ở trên phi cơ thì Trương Dương cũng có chú ý đến một ít hành động cũng như thói quen bắt nguồn từ cuộc sống xa hoa của hắn. Từ đó mà suy đoán ra tính cách của hắn, điều này không quá khó khăn đối với một người am hiểu tâm lý học như Trương Dương.

Đương nhiên, tuy nói là không quá khó khăn nhưng cường độ tính toán trong đó cũng vô cùng kinh khủng.

"Thế nào rồi?" Vẻ mặt lão đầu nhìn Trương Dương tràn đầy kinh ngạc nhưng hắn vẫn rất bình tĩnh hỏi.

"Tôi không nhận được tin tức này, tôi chỉ hi vọng những tàu chở dầu của công ty dầu mỏ Sibiri có thể an toàn trở về Nga" Abramovich hít hật sâu một hơi.

"Đã hiểu!"

Trên nét mặt Trương Dương một lần nữa lộ ra nụ cười âm lãnh, lão đầu nhìn thấy thì không khỏi khẽ rùng mình.

"Lão đầu, cháu đã đặt vé máy bay nên ngày mai cháu sẽ đi. Buổi tối hôm nay sẽ chạy tới Mogadishu, nơi này đành làm phiền lão. Cháu gần đây phát hiện ở bên trong bộ tộc này có rất nhiều quy củ nên mọi người đừng làm trái phong tục tập quán của cư dân bản xứ khiến họ không hài lòng, chúng ta nhất định phải tôn trọng những phong tục tập quán của bọn họ nếu không sẽ rất khó có thể được lòng cư dân bản xứ" Trương Dương vẫn rất lo lắng mọi người ở lại sẽ vì không hiểu phong tục tập quán ở đây mà bị cư dân nơi này bài xích.

"Được rồi, Somali cũng là một quốc gia có nhiều điều cấm kỵ, người nước ngoài khi đến cần chú ý làm quen và tôn trọng nơi này, khi chưa có sự cho phép thì không được tự tiện tiến vào thanh chân tự, phái nam không được bắt tay với phái nữ nơi công cộng, không được hỏi tuổi của nhau, không được hỏi đến thu nhập của nhau, không được tò mò hỏi xem đối phương có người tình chưa, không được nói những điều gây tốn hại đến lợi ích dân tộc trong Somali; tại Muslim không được ăn thịt lợn, thịt ngựa, thịt lừa, không được uống rượu… Ngươi yên tâm, ta đã sớm nhắc nhở Lưu Bưu về việc này. Chỉ là thằng nhóc đó cũng không hứng thú quan hệ với cư dân nơi này, cả ngày chỉ vùi đầu vào huấn luyện bốn mươi người kia, cả ngày đều cười ngoác hết cả miệng!"

"Nếu lão có người thích hợp thì đưa cho hắn huấn luyện, đến lúc đó ngươi cũng sẽ thoải mái hơn một chút. Lão chỉ cần chỉ bảo qua về tri sức súng đạn, còn về huấn luyện thể năng thì giao hoàn toàn cho hắn. Cách huấn luyện của hắn cũng rất khoa học" Trương Dương cười nói. Gần đây hắn quan sát Lưu Bưu thì phát hiện từ khi hắn được tiểu hòa thượng kia chỉ điểm thì đã có được một phương pháp huấn luyện vô cùng hiệu quả, rất nhiều phương pháp huấn luyện ngay cả Trương Dương nhìn thấy cũng phải thán phục.

"Đúng, ta cũng nghĩ như vậy. Ta đang xem xét đưa khoảng ba mươi người có tố chất tâm lý tốt đến gia nhập đội ngũ huấn luyện, bồi dưỡng cho bọn họ đủ tư cách làm những tay súng bắn tỉa. Nếu tại thôn trang này mà có ba mươi tay súng bắn tỉa tọa trấn thì chỉ cần không phải là quân đội có quy mô tiến vào thì an toàn ở đây hoàn toàn không cần lo lắng." Lão đầu khẽ gật đầu rồi nói.

"Cháu nhận thấy một số súng ngắm ở đây rất cũ kỹ lạc hậu, cần phải mua một chút súng ngắm tân tiến hơn có trang bị thiết bị hồng ngoại, kính nhiệt nhìn ban đêm. Nếu muốn tạo thành một nhóm hải tặc có thể lực để các thế lực chung quanh khác phải nể mặt thì cần phải trang bị thêm nhiều thứ"

"Yên tâm đi, ta nắm chắc sẽ tạo ra được một lực lượng quân đội hải tặc chính thức!" Lão đầu cười to, tiếng cười tràn ngập tự tin.

"Tốt rồi, một chiếc tàu chở dầu còn lại nửa tháng nữa sẽ giao nốt cho lão. Nếu như không có cách đàm phán thì lão cứ quyết định, lão thấy được chứ?" Ánh mắt Trương Dương trở lên vô cùng sắc bén. Nếu đàm phán không được hắn sẽ ra tay giết gà dọa khỉ, hắn chỉ cần tàu chở dầu này nguyên vẹn là được còn sống chết của con tin hắn không quan tâm, bởi nó không hề ảnh hướng gì tới tiền chuộc.

"Rõ rồi!" Lão đầu gật đầu thật mạnh, sau đó lại dặn dò Lưu Bưu và A Trạch cần chú ý một vài chuyện rồi lão để hơn mười lính đánh thuê cũng hai xe việt dã đi hộ tống Trương Dương. Kỳ thực quãng đường đi cũng không quá 30 km nếu tính từ thôn trang đến một trấn nhỏ ven biển, từ nơi này sẽ thuê một cái thuyền nhỏ. Trương Dương cũng không muốn đi đường bộ để "cảm giác" sự xuống cấp nghiêm trọng của đường xá Somali.

Nhìn thấy tình trạng đường xá ở đây thì Trương Dương cũng phần nào hiểu rõ được tại sao quân đội của Chính phủ không có cách nào khống chế Somali, chưa nói đến việc quân đội có đủ khả năng hay không mà chỉ cần nhìn đến đường xá kiểu này khiến xe cộ không thể thông hành nếu có thế lực nổi dậy chiếm lấy tài nguyên rồi lũng đoạn nó thì Chính Phủ cũng không thể giải quyết.

Đi đường vô cùng thuận lợi, mấy người da đen sau khi đưa Trương Dương đến sân bay thì bắt đầu quay trở về.

Trong Somali có một phi trường khá nhỏ, tất cả các thứ nơi này đều rất đơn giản. Ở Mogadishu cũng có cảng hàng không quốc tế nhưng không có máy bay chở khách cỡ lớn. Năm 2001 thành lập hãng hàng không Somali nhưng Somali orchid Puntland đều không cho phép các máy bay khác khởi hành. Đến hàng 3 năm 2001 hãng hàng không Ethiopia Airline mới được mở đường bay thắng từ Somali tới thủ đô Addis Ababa, vào thứ hai hàng tuần. Ngoài ra Liên Hợp Quốc cũng viện trợ rất nhiều vật tư cùng máy bay cứu trợ cũng thường xuyên chở hàng tới đây.

Nói cách khác, Trương Dương phải chuyển máy bay thì mới có thể tới được Nhật Bản!

Trong lúc đang chờ máy bay Trương Dương mua một tờ báo để xem. Hắn chăm chú đọc hết, mặc dù trí nhớ có sẵn trong đầu có rất nhiêu các ngôn ngữ và chữ viết khác nhau nhưng là do không quen lên hắn rất cố gắng mới có thể đọc được mấy bài viết của nước ngoài này.

Bất ngờ!

Trương Dương ngẩng đầu lên, có một cảm giác rất quen thuộc đang dấy lên trong óc.

Ánh mắt Trương Dương trở lên rất sắc bén, hắn chăm chú nhìn và nghe ngóng mọi người mọi thứ tại sân chờ nhưng ngay lập tức hắn đã thất vọng vì không tìm thấy bất cứ một kẻ nào đáng hoài nghi.

Tại sao lúc nãy lại sinh ra cảm giác này, loại cảm giác vô cùng quen thuộc?

Trương Dương luôn tin tưởng vào trực giác của mình. Hắn khẳng định vừa nãy có xuất hiện một người nào đó hấp dẫn sự chú ý của mình.

Trương Dương cúi đầu, trong đại não tựa như một cuốn phim đang quay chậm lại, hắn cẩn thận nhớ lại đám người đi qua bên cạnh lúc hắn đang xem báo.

Đột nhiên, ánh mắt sắc bén của Trương Dương rơi vào một cô gái hơn hai mươi tuổi. Đúng là cô ta, người này mặc áo khoác ngoài màu xanh biếc; chiếc áo này đúng là chiếc áo này rất giống với chiếc áo hai kĩ nữ vô tội bị giết mặc.

Cô gái này dường như không phải là người Somali, bất luận là cách ăn mặc hay khí chất đều không giống với người trong Somali. Bởi vì Trương Dương nhìn thấy y phục trên người cô ta đều là đồ hàng hiệu, mặc dù không rõ là hàng nào nhưng hắn cũng nhìn thấy được độ xa hoa của nó, ngay cả hành lý của cô gái này cũng đều là đồ đắt tiền.

Dường như cô gái này cũng đang chờ máy bay như hắn và ngồi cách đó không xa.

Cứ như theo bản năng vậy, Trương Dương bước tới.

"Hello!"

"Hello!"

Trương Dương lễ phép bắt tay nhẹ với cô ta, trong lòng khẽ thở phào một hơi. Xem ra, đây không phải là một phụ nữ Somali, nếu là phụ nữ Somali thì sẽ không dễ dàng bắt tay một người lạ.

"Trương Dương".

"Bội Lâm".

"Tôi nghĩ cô không phải là người Somali, phụ nữ Somali sẽ không mặc trang phục đẹp thế này" Trương Dương khẽ mỉm cười khen cô gái.

"Cảm ơn lời khen của anh, chỉ là mấy thứ này tôi mua ở trong Somali" Bội Lâm dường như bởi đang không có người nói chuyện nên nên cũng rất nhiệt tình nói chuyện với Trương Dương. Dù sao khí độ lúc này của Trương Dương thể hiện ra ngoài cũng đầy vẻ quý tộc.

"Trong Somali có bán loại quần áo này sao?" Trong lòng Trương Dương chấn động nhưng vẫn giữ vẻ ngoài bình tĩnh cười nói.

"Có chứ, lúc đầu tôi cũng không tin ở Somali có bán loại quần áo này nhưng không ngờ trong mấy cửa hàng quần áo đều bày bán. Lúc đầu nhìn thấy tôi cũng vô cùng kinh ngạc, bởi vì đây chính là một nhãn hàng nổi tiếng của Hoa Kỳ, loại nhãn hiệu này không có khả năng đến tận quốc gia đầy chiến loạn như Somali này bởi đây đều là xa xỉ phẩm. Lúc ấy tôi nghĩ rằng đây là hàng nhái nhưng sau khi xem xét cẩn thận thì mới biết đây là hàng chính hãng trăm phần trăm, sau đó từ miệng chủ cửa hàng mới biết được những quần áo này đến được đây thông qua con đường buôn lậu từ Trung Quốc đại lục. Mà đây chính là hàng được sản xuất từ Trung Quốc đại lục" Dường như Bội Lâm rất vui vẻ, hiển nhiên nàng ta rất vui khi mua được những thứ này.

Buôn lậu từ Đại lục tới đây.

Trương Dương không khỏi ngẩn người, Bội Lâm ngồi bên cạnh thao thao bất tuyệt nhưng hắn lại không có tâm tình mà nghe.

Hiện tại hắn đang suy nghĩ vì sao lại đưa những thứ này đến Yemen và Somali? Hiển nhiên không có khả năng người ta đem những xa xỉ phẩm này đến buôn lậu tại một quốc gia A rập, bởi dân cư bản xứ rất ít khi mặc loại quần áo này nên bọn họ cũng không thể chấp nhận được giá cả của mấy thứ quần áo này.

Chẳng lẽ là vận chuyển đến?

Chẳng lẽ quan niệm về trang phục đã thay đổi?

Tại sao Na Na lại muốn truy ra nguồn gốc xuất xứ của những quần áo này?

Đột nhiên!

Trương Dương đột nhiên rõ ràng, tất cả đều bởi vì bản sao bình chứa "giao long Trung Quốc" mình đang cầm trên người. Có thể khẳng định rằng những quần áo kia được sản xuất ở Hoa Kỳ nhưng những người Trung Quốc lại tham gia buôn lậu, vận chuyển lén lút. Trong quá trình vận chuyển bị Na Na phát hiện rồi kiểm tra, vì để tránh sự tra xét nên mới tạm thời đem hàng hóa tập kết trên thuyền hàng ở Yemen tránh sự tra xét của Na Na.

Đến khi Na Na truy ra được manh mối thì thuyền hàng cũng đã tới Yemen, những hàng quần áo kia cũng đã được phân tán đi các nơi. Vì để người khác không chú ý nên người đưa hàng này mới đem bản sao của "giao long Trung Quốc" để trên tàu chở dầu, chỉ là không ngờ tới nó lại rơi vào tay mình.

Đơn giản, rất đơn giản! Khó trách Na Na sau khi nhình thấy mấy thứ quần áo này lại nổi giận, hết thảy đều là vì "giao long Trung Quốc".

Chỉ là tại sao Na Na lại cần giết chết hai kỹ nữ kia? Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Dựa theo đạo lý thì chỉ cần truy ra nơi phát tán những quần áo này là được, vì sao lại còn giết người?

Cho đến khi Trương Dương lên máy bay thì hắn vẫn không rõ mục đích tại sao phải giết hai kỹ nữ kia?

Trương Dương đã quên mất một điểm trọng yếu nhất, Na Na là một phụ nữ, là một người phụ nữ bình thường nên có cảm giác chán ghét với các kỹ nữ.

Sau khi lên máy bay thì hóa ra cô gái kia lại ngồi cùng Trương Dương, cô gái này cảm thấy rất hứng thú với Trương Dương. Chỉ đáng tiếc, tâm trạng hiện giờ của Trương Dương lại không đặt trên cô gái da đen này, trong đầu hắn thủy chung đều là khuôn mặt băng hàn của Na Na…

Nàng ta rốt cục là có thân phận gì?

Nàng rốt cục lớn lên tại một gia đình như thế nào?

Tại sao tính cách của nàng lại lãnh khốc như vậy?

Trong đầu Trương Dương lúc này có vô số vấn đề, Na Na tựa như một câu đố đánh sâu vào mỗi tế bào trong đại não của hắn, hắn không có cách nào quên được khuôn mặt xinh đẹp đó, không có cách nào quên được dáng người thướt tha đó; nàng tựa như một tấm nam châm hút lấy hắn.

Đáng tiếc, duyên phận giữa hai người đã hết!

Trương Dương thở dài một tiếng rồi bắt đầu minh tưởng. Mỗi lần ngồi trên máy bay thì dường như việc luyện công cũng dễ dàng hơn nhiều. Thần công Tiên Đạo Mạn Mạn dường như càng thích hợp với hoàn cảnh xa rời thế giới loài người. Ít nhất trước kia tại biển rộng tu luyện cũng có hiệu quả rất tốt.

Chậm rãi lưu chuyển chân khí, tư cảm không ngừng lan tràn ra không trung theo tốc độ của máy bay…

Năng lượng mỏng manh chậm rãi hội tụ, tiểu Ngân Mị không biết đã đi ra từ lúc nào bắt đầu khẽ cọ người lên Trương Dương. Điều cần nhắc tới chính là việc để tránh sảy ra phiền toái nên mỗi lần lên máy bay bay thì Trương Dương đều để Ngân Mị lén lút lên máy bay. Dù sao thì nếu mang theo động vật lên máy bay thì thủ tục cũng rất rườm rà, mà với tốc độ của Ngân Mị thì muốn lên mày bay là một việc vô cùng dễ dàng, Trương Dương cũng không muốn rước thêm phiền toái.

Khuếch tán!

Khuếch tán!

Tư cảm đang khuếch tán ra không chung một cách điên cuồng! Vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại. Tiên Đạo Mạn Mạn lấy Trương Dương làm trung tâm liền không ngừng xoay tròn, đột nhiên Trương Dương cảm giác được một lỗ đen không đáy, lỗ đen kia có thể hấp thu mọi thứ trên thế gian này – ngay cả tư cảm của Trương Dương cũng không ngoại lệ.

Cả người Trương Dương lúc này ướt đẫm khiến tiểu Ngân Mị cũng bị ảnh hưởng, nó không ngừng chuyển động trong túi. May là Trương Dương đã dùng tờ báo che lại không thì nhất định sẽ khiến người chung quanh chú ý.

Trương Dương phát hiện bản thân không có cách nào chặt đứt sự liên lạc với lỗ đen kia.

Một sợi dây hư vô mờ ảo thủy chung vẫn cuốn lấy, dẫn dắt luồng tư cảm của Trương Dương.

Chẳng lẽ đây chính là không gian thông đạo của nền văn minh ngoài Trái Đất mà tiểu hòa thượng đã nói tới?

Trong lúc Trương Dương đang suy nghĩ thì dường như đã đến cuối lỗ đen. Một đạo ánh sáng chói mắt cuốn lấy luồng tư cảm của Trương Dương, nhiệt độ bắt đầu tăng lên khiến từng tế bào của Trương Dương căng lên.

"Ầm!" Một tiếng nổ mạnh vang lên, đạo ánh sáng trong khoảnh khắc kia trong nháy mắt đã rơi xuống một chiếc phi thuyền vũ trụ, chiếc phi thuyền vũ trụ này bị đánh trúng nên phát ra âm thanh liên tục, từ bên trong bay ra vô số các phi thuyền vũ trụ loại nhỏ vây quanh chiếc phi thuyện mẹ đang bị thiêu đốt kia; các phi thuyền con đồng loạt phun ra một loại bột phấn nào đó để dập tắt ngọn lửa.

Tư cảm di chuyển tới, Trương Dương phát hiện ra được đây là một chiến trường thật lớn trong vũ trụ.

Thậm chí dùng từ "cực lớn" cũng không thể hình dung được sự chiến trường khổng lồ này, ở đây phải hơn mười vạn, không - phải đến hơn trăm vạn chiến hạm đang hỗn chiến trong không gian đen kịt; thỉnh thoảng lại có một chiếc chiến hạm bị bắn nổ tung phát ra ánh sáng chói mắt.

Pháo laser đan xen vào nhau – tất cả những thứ đó đã vẽ thành một bức tranh vô cùng tàn khốc.

Ở trong vũ trụ giao chiến, chốc lát lại có thiên thạch hay sao chổi lướt qua – đây quả là chiến tranh giữa các vì sao, Trương Dương xem đến mức như si như dại, hắn hoàn toàn quên mất bản thân đang ở đâu. Từ nhỏ xem phim chiến tranh giữa các vì sao nhưng Trương Dương chưa từng nghĩ đến được tận "mắt" chứng kiến một cảnh tượng hoành tráng mà tàn khốc đến dường này.

Hơn trăm vạn chiến hạm lướt trong bầu trời đêm như những tia chớp đan xen vào nhau, hình dạng của chiến hạm lại càng vượt khỏi sức tưởng tượng của con người – có hình con thoi, hình mũi tên, hình lục lăng, hình tam giác, hình cây trùy… đủ các loại hình dạng khiến Trương Dương không khỏi dung động. Rồi một số phi thuyền mẹ vô cùng to lớn chiều dài tới cả chục km đang phi trong không gian khiến người ta sinh ra dung động rất lớn.

Nhìn vào "mạng lưới" pháo laser kia, rồi nhìn vào đám vũ khí không biết tên kia Trương Dương vô cùng kích động, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy nền văn minh ngoài trái đất. Trong lúc giao chiến Trương Dương nhìn thấy có một tinh cầu nhỏ bị bắn trúng rồi nổ mạnh sinh ra sóng lan cường đại ập đến các chiến hạp khác khiến chúng cũng liên tiếp bị nổ theo.

Hủy diệt, tử vong – tất cả đang được bao phủ trong mỗi tấc không gian tại đây, cũng bao phủ luôn cả từng dây thần kinh của Trương Dương.

Chỉ cần một phần vạn các chiến hạm nơi này tiến vào không gian của Địa Cầu cũng đủ để hủy diệt cả một nền văn minh.

Đột nhiên cả trăm vạn chiến hạm đang giao chiến bỗng nhiên đình chỉ khai hỏa rồi chậm rãi lui về đằng sau hình thành lên hai phe. Phảng phất như chiếm cứ cả không gian vậy, ngoại trừ một vài chiến hạm tỏa ra kim quang lộng lẫy thì đại bộ phận chiến hạm đề ngăm đen không phát sáng phảng phất như hòa hợp vào màu đen của vũ trụ - tất cả những điều đó khiến người ta cảm thấy một áp lực khôn cùng.

Tại sao lại đột nhiên đình chỉ chiến đấu?

Ngay lúc Trương Dương còn đang suy nghĩ thì đoàn chiến hạm lui về đằng sau đã phát sinh biến hóa, tầng tầng lớp lớp chiến hạm tản ra, hai bên đều lộ ra phi thuyền mẹ của mình, phi thuyền mẹ dài đến hơn 10 km, trên thân phi thuyền có trang bị đại pháo vô cùng kinh khủng. Trương Dương ngay lập tức phát hiện phát súng phá hủy một tinh cầu nhỏ kia chính là từ hai phi thuyền mẹ này phát ra.

Nếu so về sự linh hoạt thì phi thuyền mẹ không thể so với các chiến hạm có kích thước nhỏ hơn, Trương Dương có thể nhìn thấy trên thân phi thuyền mẹ có khá nhiều vết đạn, có những hố đạn rất to khiến người ta nhìn thấy phải giật mình.

Thậm chí trên thân phi thuyền mẹ còn có rất nhiều chỗ lửa vẫn đang cháy, có vô số công binh đang tiến hành dập lửa.

Chiến tranh chính là tàn khốc, mà hai phi thuyền mẹ này không nghi ngờ - chúng đều là trọng điểm công kích của đối phương cho nên tổn thất càng thêm thảm trọng.

Đột nhiên!

Ánh sáng chợt bùng lên, vô số chiến hạm bắt đầu bật đèn lên, cả trăm vạn chiếc đèn chiếu rọi khiến cả một vùng không gian đen kịt cũng sáng trưng lên như ban ngày. Khoảng cách giữa hai bên ước chừng tầm 1000 km nhưng trong mắt Trương Dương lại phảng phất như rất gần nhau. Trương Dương nhanh chóng hiểu rõ với tốc độ nhanh như chớp của các chiến hạm này thì khoảng cách 1000 km chỉ là nháy mắt là tới.

"Ầm ầm..!" Rất kì diệu, Trương Dương còn nghe được cả tiếng khoang phi thuyền mở ra.

Nét mặt của Trương Dương trở lên hồi hộp, phi thuyền mẹ hai bên đều đã mở rồi một nhóm "người" từ bên trong đó đi ra, chính xác là "Đi!" Trương Dương xác định những người này không thề cần dùng bất cứ một phương tiện hỗ trợ nào mà cứ như thế bước đi trong vũ trụ. Lần đầu tiên Trương Dương cảm nhận được một lỗi sợ hãi vô bờ, hắn chưa từng nghĩ rằng sẽ có sinh vật có thể bước đi ngoài vũ trụ mà không cần phụ trợ gì, bởi ngoài vũ trụ không hề có dưỡng khí, hoàn cảnh cũng rất khó khăn. Vô cùng rung động!

"Bước đi" tốc độ của họ rất nhanh, không tới hai mươi phút thì từ khoảng cách cả ngàn km đã thành vài trăm mét, nói cách khác mỗi bên đều đã "đi" được tầm 400 km.

Hai bên bắt đầu dừng lại rồi nhìn đối phương.

Hai đội nhân mã!

Một đội mặc áo giáp phát ra ánh sáng bạc thân hình cao lớn, cũng không nhìn thấy ngũ quan của họ, vóc người lại càng kỳ quái, muôn hình vạn trạng. Có người mặt giống như lợn, giống voi, giống bạch tuộc, đương nhiên cũng có kẻ giống "loài người". Kẻ cầm đầu chính là một nhân loại có thân thể khổng lồ, chiều cao ít nhất cũng phải hai mét rưỡi. Sau khi mặc trọng giáp màu bạc này thì càng trở lên cao lớn hùng vĩ, từ trên người tỏa ra một cỗ khí thế uy mãnh.

Còn một đội bên kia cũng khiến Trương Dương bất ngờ vô cùng, cư nhiên tất cả đều là nhân loại, trên người mặc áo giáp nhưng thoạt nhìn cũng rất đơn giản, trông giống với chiến bào thời cổ đại. Chỉ là có hơn mười người trong này cũng vô cùng cao lớn tất cả đều đến hai mét hơn, chỉ có một người duy nhất thấp bé – đó chính là một người trung niên tóc dài đi ở đầu.

Người trung niên này vóc người tuy không cao nhưng lại lộ ra một uy áp khôn cùng, tóc dài bay phấp phới trong đêm đen, chiến bào bay phần phật như có gió thổi qua. Người này từ cái giơ tay nhấc chân nhẹ nhàng cũng thấy được quyền thế nghiên thiên hạ, sáu người phía sau hắn ánh mắt tràn ngập cuồng niệt. Hiển nhiên người này chính là nhân vật trung tâm, là thủ lĩnh tinh thần; nếu không cũng sẽ không xuất hiện loại ánh mắt cuồng nhiệt này.

"Điện hạ, hãy cho ta biết lý do ngưng chiến?" Người trung niên tóc dài kia lên tiếng, điều khiến Trương Dương kinh dị đó chính là việc người này nói tiếng Trung Quốc, hơn nữa lại rất rõ ràng.

"Vương Hào, bên trong người chúng ta đều có chảy cùng một huyết thống, ngươi tại sao lại muốn ép ta vào chỗ chết?" Thủ lĩnh đầu đội ngân giáp kia từ cái giơ tay nhấc chân cũng mang đầy quyền uy, không hề thua kém trung niên tóc dài kia, giọng nói càng tràn ngập lực xuyên thấu.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.