"Cậu là Trương Dương?"
Trực thăng đáp xuống quân hạm. Bởi vì đây là biển, hơn nữa ba người không phải là quân nhân nên người lái trực thăng đợi đến khi động cơ dừng hẳn mới để ba người hạ xuống. Vừa xuống trực thăng, một quân nhân có lẽ là sỹ quan lớn tiếng quát hỏi.
"Đúng!" Trương Dương lớn tiếng trả lời theo bản năng.
"Cậu là Lưu Bưu?"
"Đúng!" Lưu Bưu hùng hồn đáp.
"A Trạch?"
"Đúng!" Bởi vì ba người bọn họ có chút đặc thù, cho nên khi điểm danh không dám có chút sai lầm nào.
"Được, mấy ngày này, các cậu sẽ do tôi quản."
Sỹ quan nói xong liền chắp tay sau lưng bỏ đi, bỏ lại ba người đứng ngây ra đó.
Chẳng qua sau đó lập tức có một người lính dẫn bọn họ đến phòng trên tàu, chia phòng giúp họ luôn. Lúc này, Trương Dương mới phát hiện người trên quân hạm cũng không phải nhiều lắm, rất nhiều phòng khác để không, chắc do ra ngoài chấp hành nhiệm vụ.
Chẳng ai để ý đến ba người bọn họ. Ba người cũng không dám chạy loạn, chỉ ở trong phòng ngủ.
"Trương Dương, vì sao bọn họ không để ý đến chúng ta?" Lưu Bưu buồn bực hỏi.
"Hiện tại bọn họ đang chấp hành nhiệm vụ, giờ đang có bốn chiếc tàu hàng, mỗi tàu phải bố trí sáu ngừoi, vị chi là hai mươi tư người. Lại còn cả trực thăng làm nhiệm vụ, rồi trực chiến các vị trí trên quân hạm, ai có thời gian rảnh rỗi để ý đến chúng ta? Huống hồ giờ trời đã nhá nhem tối,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-than-chi-lo/3291736/chuong-291.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.