"Bố…"
"Đi đi!"
Mãi Mãi Đề mặc dù cả người không thể nhúc nhích, mặt mày nhăn nhó nhưng vẫn có một cỗ uy thế, ánh mắt vẫn làm cho người ta không thể khinh thường. Trương Dương không khỏi âm thần thán phục, không hổ là kiêu hùng hắc đạo.
Không thể nghi ngờ, Mãi Mãi Đề lúc này đang ở vào bước ngoặt của cuộc đời, còn có khí độ như vậy đã rất hiếm thấy.
Thấy Mãi Mãi Đề sau khi nói xong liền nhắm mắt nghỉ ngơi, Tuyết Liên không nói gì nữa, khẽ gật đầu dẫn Trương Dương đi thăm quanh nhà.
Chỗ hấp dẫn nhất của căn phòng này là bốn bức tranh treo trên tường. Một cái vẽ một bình hoa, một cái vẽ hai chậu hoa hồng đỏ rực, bức tranh ở giữa thể hiện cả ngôi nhà, bên trong có sáu người, ảnh chụp hẳn là đã từ lâu. Chẳng qua vẫn có thể lờ mờ nhìn thấy người ở bên trong. Có vợ chồng của Mãi Mãi Đề, có Nhiệt Địch Lực, còn có Tuyết Liên. Có hai người con trai, Trương Dương chưa gặp lần nào.
Những bức tranh này lộ ra khí tức văn hóa, lộ ra vẻ nghệ thuật, lộ ra sự hy vọng vào cuộc sống tốt đẹp. Hơn nữa những bức tranh với phong cách khác nhau tạo thành khí thế văn hóa đồ sộ của người Duy Ngô Nhĩ, càng tăng thêm giá trị của căn phòng và chủ nhân của nó.
Trương Dương gần như không thể tin được đây là gia đình Mãi Mãi Đề. Dù như thế nào cũng không thấy Mãi Mãi Đề lại là một người có hàm dưỡng và có tế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-than-chi-lo/3291687/chuong-242.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.