"Sao rồi?" Trương Dương thấy vẻ mặt của Vương Phong như vậy liền hỏi.
"Thực ra khi còn nhỏ tôi đã nhìn thấy bức vẽ của các bức tượng này" Vương Phong thở dài một tiếng nói: "Tôi cũng biết đó là một quyển võ công bí tịch rất thâm ảo. Hơn nữa tôi còn biết phương pháp tu luyện. Nhưng tôi không tìm được bất cứ biện pháp nào để thành công. Dù cố gắng như thế nào, bức tranh vẫn là bức tranh".
Vương Phong dừng lại một chút, như đang nhớ lại.
"Khi tôi chín tuổi, có một cường giả đến gặp mẹ tôi, tôi đã hỏi vấn đề này" Vương Phong lại từ từ nói.
"Sao?" Tim Trương Dương đập mạnh. Thì ra bí tịch này có rất nhiều người có, điều này nằm ngoài suy đoán của Trương Dương.
"Người này nói, số người biết được bí tịch này ít nhất có hơn hai mươi người, biết phương pháp tu luyện cũng có ít nhất năm người. Nhưng đến tận lúc này vẫn không có thể hóa giải sự huyền bí của bí tịch này. Mà trong những người đó, có ít nhất mười người có thiên phú hơn xa tôi và anh. Nói cách khác, muốn tu luyện võ công trong Tiên Đạo Mạn Mạn, không chỉ cần cố gắng, còn cần có cơ duyên. Nếu như không có cơ duyên, cho dù là biết được bí mật của Tiên Đạo Mạn Mạn cũng không thể nào tu luyện".
"Ý của anh là, chưa ai tu luyện thành công Tiên Đạo Mạn Mạn?" Trương Dương không khỏi ngẩn người.
"Có" Vương Phong lập tức trả lời.
"Là ai?" Trương Dương chấn động. Không nghĩ đến, thần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-than-chi-lo/3291672/chuong-227.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.