"Thật sự không có gì." Trương Dương tránh né một cước của Lưu Bưu.
"Hắc hắc, đừng tưởng rằng bây giờ ngươi trở nên lợi hại thì có thể biến ta thành thằng ngốc, bộ dạng của ngươi đã bán đứng ngươi rồi, nói cho đại gia nếu không …" Lưu Bưu hắc hắc cười quái dị nói.
"Nếu không thì sao?"
"Không thế nào cả, ta chỉ không mang ngươi đến nhà nàng là được, dát dát …"
"…Kỳ thật … chúng ta … đang … đang … yêu nhau …"
"***, hóa ra đã sớm có gian tình, khó trách ngươi nôn nóng sốt ruột quay lại từ tỉnh thành như vậy … Được rồi, Trương Dương, ngươi giải thích chuyện của đại ca nàng với nàng như thế nào đây?" Lưu Bưu nói đến câu sau vẻ mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc.
"Ta nghĩ rằng, nếu Mãi Mãi Đề làm tốt, Tiêu Di Nhiên hẳn không biết đại ca nàng chết như thế nào." Trương Dương nói.
"Ngươi giết Mãi Mãi Đề là vì Tiêu Di Nhiên?" Lưu Bưu hỏi.
Trương Dương đột nhiên trở nên trầm mặc, chuyện này đã vây khốn hắn rất lâu, cừu hận với Mãi Mãi Đề không đến từ cái chết của Tiêu Viễn Hành, mà còn đến từ khi bị đuổi giết không dứt, chính hắn cũng không hiểu tại sao cái chết của Tiêu Viễn Hành không có chút ảnh hưởng nào đối với hắn, thậm chí, sự phẫn nộ với việc Tiêu Viễn Hành tử vong còn không mãnh liệt bằng khi chân Lưu Bưu bị thương.
"Ta hiểu rồi." Vẻ mặt Lưu Bưu đột nhiên trở nên buồn bã.
"Ngươi hiểu được chuyện gì?" Trương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-than-chi-lo/3291579/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.