Chương trước
Chương sau
"Đối với một người làm công việc doanh tiêu xuất sắc mà nói, tri thức tiêu thụ học chắc chắn phải nắm vững, không có học vấn làm căn cơ thì người tiêu thụ chỉ có thể là người phân phối, không cách nào tự nghiệm thấy được niềm vui thú tiêu thụ chân chính."

"Một lần tiếp thị thành công không phải là một chuyện phát sinh ngẫu nhiên, hắn là do học tập, có kế hoạch cùng với kết quả của sự vận dụng kỹ xảo và tri thức nghiệp vụ viên trường kỳ tích lũy được….."

"Sự chuẩn bị trước khi tiếp thị, kế hoạch công tác, quyết không thể sơ xuất khinh thường, có sự chuẩn bị đầy đủ tất cả mới có thể nắm chắc thắng lợi, các ngươi lúc đầu cũng thấy rồi, ta đứng ở cửa quan sát suốt hơn hai giờ, ta quan sát vẻ mặt của mỗi vị khách, ăn mặc, khí chất, bởi vậy mới phán được bọn họ có phải là tiềm ẩn sự tiêu phí hay không….."

"Các ngươi làm gì vậy?"

Trong khi đám mỹ nữ đang vây quanh Trương Dương hỏi này hỏi nọ, thì Yến di một mình từ trên lầu đi xuống, thấy mọi người ríu rít, không khỏi nhíu mày, mặc dù chỉ là khe khẽ nhíu mày một cái, nhưng lại cho Trương Dương một cảm giác vô cùng uy nghiêm, mà mấy nữ nhân viên cũng lập tức câm như hến, lặng như tờ.

"Yến di, không….không….. Không làm gì cả…..Chúng ta đang thỉnh giáo Trương Dương bán quần áo như thế nào…….." Liễu Ám thấy ánh mắt Yến di rơi trên người nàng, yếu ớt nói, tựa hồ mọi người nơi này đều rất sợ hãi Yến di mà khi mới nhìn tưởng rất ôn hòa này.

"Đúng là bán y phục?"

"Ân ân, bán trọn vẹn một bộ y phục hơn mười sáu vạn." Liễu Ám nói đến con số tựa hồ có chút kích động, hiển nhiên, mức buôn bán của "Quý tộc thành" hết sức ế ẩm, cho nên về phần một lần bán được mười sáu vạn khiến cho nàng là quản đốc cũng có phần không khống chế được kích động tâm tình. "Tốt, tốt." Ánh mắt Yến di lúc này mới rời đến người Trương Dương, lúc này mới chú ý đến Trương Dương đã thay y phục, cả người lộ ra một khí chất tao nhã thần bí, không nhịn được sửng sốt. "Hảo, cứ như vậy đi, các ngươi học tập lẫn nhau nhiều một chút cũng tốt, ta tới phòng tập thể dục xem qua một lát."

"Yến di đi mạnh khỏe."

"Yến di đi mạnh khỏe."

Nhìn Yến di rời đi, Trương Dương không khỏi ngẩn ngơ, vốn tưởng rằng sẽ nhận được câu khen ngợi gì đó, vậy mà Yến di chỉ biết nói vài câu "tốt lắm", mà khi nói thì như mây thưa gió thoảng, tựa hồ trước sau không đặt ở trong lòng.

Theo đạo lý mà nói, một cửa tiệm làm ăn lỗ vốn nghiêm trọng như vậy mà một lần mức buôn bán đạt tới hơn mười vạn, phải là chuyện đáng chúc mừng chứ, vì sao Yến di tựa hồ căn bản là không đặt ở trong lòng?

Tại sao?

Chỉ có một khả năng, đó chính là phần lỗ vốn ấy căn bản không đặt ở trong lòng Yến di.

"Tiểu ca, tới đây tới đây, vừa rồi có người gọi điện thoại, hắn ngày mai nghỉ phép, có thể phải ra ngoài vài ngày, phải nhanh lên a………!" Trong lúc Trương Dương đang miên man suy nghĩ, gã béo kia đã dẫn theo một bao đồ vật hùng hùng hổ hổ chạy tới, dưới nách còn kẹp một cuộn giấy tuyên chỉ lớn.

"Ân ân, đặt ở trên bàn."

Trương Dương và gã béo đi tới bên một bàn trà lớn làm bằng đá hoa cương đem giấy tuyên chỉ trải khắp bàn. Lúc này, vài nhân viên "Quý tộc thành" cũng tò mò vây quanh lại, điều này khiến cho Trương Dương rất phiền muộn, mấy cô gái tựa hồ đặt ra cho hắn rất nhiều quy củ, nhưng mấy nữ nhân viên này lại gần như không có chút gò bó nào cả.

Các đại tỷ a, bây giờ đang là giờ làm!

Trương Dương đột nhiên có chút hiểu được một trong những nguyên nhân cửa hàng này sinh ý không tốt. Hiển nhiên, sự quản lý của cửa tiệm có chút vấn đề, ít nhất kỷ luật tương đối rời rạc……..

Rất nhanh, bút mực chỉ nghiễn rất nhanh được chuẩn bị đầy đủ, chọn một cái bút lông cừu dùng nước rải ướt đều ra, đầu bút Trương Dương cũng dùng nước tẩm ướt, đương nhiên, nếu muốn được sánh ngang văn phòng tứ bảo thì không có khả năng rồi. Hiện tại trong xã hội này dùng nghiên mài mực có lẽ gần tuyệt tích rồi.

Hồi nhỏ, nguyện vọng lớn nhất của Trương Dương chính là học tập các cổ nhân. Có thể tìm được một nữ nhân "hồng tụ thiêm hương", dưới đèn vì mình mài mực, rồi múa bút vẩy mực thì đời người phải sảng khoái đến cỡ nào.

Nhìn tuyên chỉ mở ra, Trương Dương cầm bút lông không khỏi cảm thán, năm tuổi bắt đầu viết chữ, chín tuổi đã bắt đầu giúp thôn dân lân cận viết câu đối khắc bia, sau ba năm đại học ngược lại bắt đầu xao lãng đi, bây giờ cầm bút lông, cư nhiên có một cảm giác xa lạ.

Mỗi người đều tràn ngập tò mò đối với Trương Dương, thư pháp, đối với tinh hoa từ xưa này của Đông Quốc, đã xa rời đám người phổ thông càng ngày càng xa rồi, thành tựu này mỗi một người đều biết, nhưng đều vô phương thành thạo.

Thời kỳ trước, thư pháp là chương trình học bắt buộc của mỗi người Đông Quốc, xã hội hiện đại, rất nhiều người ngay cả chữ viết bút máy cũng không biết viết, càng huống chi là thư pháp, vài đứa trẻ chuyển sang thích trò chơi máy tính, hoặc là dùng bàn phím gõ ra từng cái từng cái biểu tượng (emo),có lẽ, ít năm sau, thư pháp sẽ trở thành một hạng mục văn minh bị thất lạc.

Trương Dương dưới ánh mắt chăm chú của mọi người bắt đầu nhắm hai mắt lại, vẻ mặt tràn ngập quang mang thành kính thần thánh, ngay cả mọi người xung quanh cũng đều bị hắn lây nhiễm, phảng phất như Trương Dương đang cử hành một nghi thức tôn giáo long trọng.

Dưới sự chuẩn bị của Trương Dương, đã dâng trào lên một cảm giác đã mất từ rất lâu!

Sôi sục không khí hào hùng!

Thư pháp, quý ở tinh thần, quý ở khí thế, quý ở bố cục, mà sự chuẩn bị, là một mắt xích quan trọng nhất.

Đây là thói quen của Trương Dương, hắn thích nền văn hóa từ xưa của Đông Quốc, hắn thích loại cảm giác nhảy nhót trầm bổng này, chữ viết là một loại phát tiết, cũng là sự biểu đạt tư tưởng, "dược dược nhiên dật vu chỉ biểu",có thể khiến cho người xem sự liên tưởng đồng cảm. Đương nhiên, Trương Dương cũng không nhận mình giống như một kỳ nhân! Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

"Viết chữ gì?"

Trương Dương chầm chậm mở mắt, cả người lộ ra một cảm giác nho nhã phiêu dật, người xung quanh chứng kiến đều ngẩn ngơ, Trương Dương bây giờ khiến cho người ta có cảm giác thật quá đặc biệt không còn khí tức quý tộc kia nữa, động tác thưởng thức tao nhã cũng không còn, thay vào đó là sự nho nhã khiến cho người ta cảm giác mông lung mờ ảo………

Hắn tới cùng là người thế nào?

Cơ hồ trong đầu đại đa số nhân viên đều hiện lên một vấn đề như thế, Trương Dương tựa như Tôn Ngộ Không bách biến, ngoài trừ sự bỉ ổi hèn mọn thỉnh thoảng lộ ra, còn đâu mỗi một động tác, vẻ mặt đều tràn ngập một mị lực mê hoặc, trong mị lực đó có một chút yêu dị, khiến cho người ta không cách nào tự kiềm chế được mình.

"Ân…… "Hoa Đường Sanh Huy" đi…….."Gã béo ngược lại không bị khí chất kia của Trương Dương lây nhiễm bao nhiêu, dù sao, hắn là nam nhân, hơn nữa tuổi đã lớn, tính cách nhân cách đều đã hình thành, cũng đã gặp qua nhiều việc đời, đương nhiên, cũng không phải nói hắn không có cảm giác. Chỉ là tương đối mà thôi, không có nhiều mãnh liệt như mấy cô gái yếu đuối kia.

"Hoa Đường Sanh Huy……" Trương Dương ngây ngốc, "được rồi….."

Trong lòng Trương Dương thầm thở dài một tiếng, gã béo này mặc dù có sự nghiệp thành công, nhưng sự thưởng thức thấp đến đáng sợ, cũng chả trách lại vì đưa lễ mà vắt hết óc suy nghĩ. Bốn chữ "Hoa Đường Sanh Huy" này là bốn chữ được Trương Dương viết nhiều nhất, bởi vì, lúc ở quê, mỗi khi có nhà nào đó sửa mới nhà cửa, Trương Dương chắc chắn dùng giấy hồng viết bốn chữ đưa lên cửa để hòa lẫn với bữa cơm.

Trương Dương ngưng khí đề thần (tập trung tinh thần),bỗng nhiên, bút lông trong tay đột ngột hạ xuống, mọi người chứng kiến đều chấn động tâm thần. Một chấm một phá tựa ngàn cân, phảng phất như tác động đến trái tim bọn họ……..

Bút tẩu long xà!

Lưu tốc như thủy!

Cuồng phong bôn tẩu!

Hổ dược long đằng!

Cơ hồ mấy người trong lúc đó đều ngừng hô hấp, bốn chữ "Hoa Đường Sanh Huy" đã tưng bừng trên giấy, nhìn bốn chữ, mọi người ghìm hô hấp, các nàng không hiểu thư pháp, mọi người xem cũng không hiểu hay ở điểm nào, nhưng bọn họ xem thì hiểu được chữ đẹp hay không đẹp. Lả lướt hay không, huống chi, tinh hoa thư pháp mặc dù biết không nhiều, nhưng đại bộ phận mọi người chắc chắn vẫn có năng lực giám định thưởng thức, dù sao, mỗi năm đến tết đều phải dán câu đối lên cửa, mọi người ít nhiều vẫn chịu ảnh hưởng và kế tục.

"Làm gì vậy? Lộn xộn gì thế?"

Lúc mọi người đang nhìn bốn chữ, cảm giác "bút lạc thiên quân", "long du xà tẩu", thì một thanh âm tức giận mà ngọt ngào vang lên.

"Phản rồi phản rồi, rác rưởi cũng mang tới đây. Chúng ta không phải diễn xiếc đầu đường….. Cô gái hổn hển từ trên cầu thang,"Đông đông" một tiếng nhảy xuống, lúc này nàng đã thay một cái váy màu xanh, vô cùng kín đáo, đáng tiếc mái tóc và động tác của nàng đã phá tan cái mỹ cảm này, ngược lại còn giống như một con khủng long màu xanh đang nổi điên.

"Câm miệng!"

Trương Dương giận dữ, một cỗ uy thế khổng lồ tự nhiên sinh ra, hắn hận nhất chính là có người đem việc thần thánh này ra làm xiếc, cũng chính vì sau đó có ý nghĩ này. Trương Dương rõ ràng đã không thể viết chữ nữa.

"Ngươi ngươi………" Cô gái nguyên là vẻ mặt ngạc nhiên, lập tức tức giận đến đỏ bừng cả mặt, chỉ vào Trương Dương nói lắp ba lắp bắp không thành lời, nước mắt trong đôi mắt trực đảo quanh.

Hiển nhiên, đây là một hài tử được nuông chiều quá mức.

Vẻ mặt nhân viên xung quanh đều kinh ngạc nhìn Trương Dương, trong sự kinh ngạc, còn có một chút sợ hãi……Mà gã béo lại ù ù cạc cạc, không rõ xảy ra sự tình gì, Trương Dương vừa rồi đột nhiên bộc phát ra khí thể khiến cho hắn lo lắng.

"Xong rồi, ta té….."

Trương Dương cũng đã tỉnh ngộ lại, thở dài một tiếng, tự than vãn xui xẻo, nhẹ khàng cởi cà-vát, cởi Veston, tiến vào phòng thay quần áo.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.