Hai người kề sát vách tường chậm rãi tiếp cận gần hiệu sách.
Đám người đi phía sau bọn họ đều là vẻ mặt ung dung, chỉ muốn rời khỏi Hồ Đồng Khẩu, nhiệm vụ của bọn họ đã hoàn thành, dù sao, Hồ Đồng Khẩu này địa hình đơn giản, hai đầu ngõ đều đứng đầy người của mình, bọn họ căn bản không lo lắng sẽ xuất hiện biến cố.
Gần tới rồi!
Trương Dương đột nhiên cúi thấp người xuống hét một tiếng, cánh cửa xếp đột nhiên bị hắn kéo lên nửa thước, động tác này đã được luyện tập ở trong đầu hắn mấy chục lần, hắn không được phép xuất hiện chút sai lầm nào.
Ngay khi chữ "ba" của Trương Dương vừa dứt lời, Lưu Bưu đột nhiên nằm trên mặt đất lăn một cái, trong nháy mắt lúc Lưu Bưu lăn vào, Trương Dương cũng từ không gian cao nửa thước tháo chạy vào trong, tiện tay kéo cánh cửa xuống, trong bóng tối, Trương Dương dựa vào ký ức lần mò ra góc tường cạnh cánh cửa xếp….
Quả nhiên!
Ký ức của Trương Dương không xuất hiện vấn đề, ở góc tường tìm được một cái khóa, rồi mở khóa ra, hắn chỉ cần đem chìa khóa ra tháo hai cái khuyên sắt nối liền cánh cửa kéo bên góc tường và mặt đất, và hắn đã thành công.
Mọi động tác như nước chảy mây trôi, không chút trở ngại, phảng phất như trải qua trên mấy trăm ngàn lần huấn luyện quen thuộc.
Cánh cửa kéo này mặc dù hắn chưa từng đóng qua, nhưng hắn đã từng nán lại ở chỗ này rất lâu, mỗi chỗ trong hiệu sách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-than-chi-lo/3291532/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.