"Ừm ừm, tự mình lấy đi."
Lão Vương nằm trên ghế giả vờ ngủ, cả mắt cũng không mở ra.
"Ồ…"
Trương Dương liền cầm chiếc điện thoại di động cùng đồ sạc đang đặt ở trên bàn lên. Pin của chiếc điện thoại này đã quá cũ, phải liên tục được nạp điện, chỉ cần không cắm điện, điện thoại sẽ ngay lập tức không dùng được nữa. Nghe nói, đây là do lão Vương cố ý để vậy, lão trước kia thường xuyên bị mất điện thoại di động khi đóng cửa, chỉ cho tới khi đổi sang chiếc điện thoại di động này, lão mới không bị mất điện thoại nữa.
Điều này luôn khiến cho Trương Dương nghĩ không ra. Điện thoại di động mà không thể đem đi được, sao không mua một chiếc điện thoại bàn chẳng phải là dễ dàng hơn nhiều sao?
Đương nhiên, mặc dù Trương Dương rất tò mò, nhưng chuyện này không quan hệ gì tới hắn nên hắn cũng chưa từng hỏi qua. Hắn chỉ biết, từ sau khi Vương bá có bộ điện thoại di động này, hắn chưa bao giờ gọi điện mà mất sóng, lần này cũng không ngoại lệ.
"Lưu Bưu, cứu mạng!"
"Sao vậy?"
Từ đầu bên kia truyền lại một giọng nói tràn đầy uể oải.
"Ta không có tiền, từ sáng tới giờ vẫn chưa được ăn cơm, mau tới cứu ta."
"Thảm như vậy sao?"
"Đúng đúng, ta đói tới mức không đi được nữa rồi."
Trương Dương mếu máo nói.
"Đợi hai mươi phút, ta sẽ tới ngay. Không, ba mươi phút…"
"Tại sao lại lâu như vậy? Ta đói không chịu nổi nữa rồi."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-than-chi-lo/3291453/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.