Chương trước
Chương sau


Khối mao liêu này đại khái có hình tam giác, dựng đứng trên mặt đất cao khoảng 30, 40cm, bề ngoài có một màu nâu xám, vỏ thoạt nhìn gồ ghề không bằng phẳng, dùng bụng ngón tay quét qua, có chút gai gai đâm vào tay. Còn về vết nứt mà người xung quanh đang thảo luận, nằm ở chính giữa đỉnh chóp rất dễ thấy, khe hở cũng không lớn lắm, cách chưa tới một ngón út, nhưng đường nứt rất dài, giống như có người lấy đầu nhọn của thanh kiếm bản to cắm thẳng vào, nhìn mà khiến cho người ta cảm thấy đổ tính của khối mao liêu này quá lớn, trong lòng sợ hãi.

Đổ thạch, bản thân nó chính là xem đổ tính của mao liêu, đổ tính lớn, nguy hiểm sẽ lớn. Đổ nứt, chính là một loại có đổ tính lớn nhất trong đổ thạch. Bên trong mao liêu có nứt khả năng ra lục rất lớn, nhưng phỉ thúy có hoàn chỉnh hay không thì khó mà nói, đổ trướng thì ai cũng vui sướng, nhưng phần nhiều vẫn là sụp, hơn nữa mao liêu có nứt cắt một đao nếu như là sụp, thì cơ bản không cần dùng đến đao thứ hai.

Không ít người vẫn đang quanh quẩn quanh khối mao liêu này, Bạch Tử Thạch đứng bên cạnh chờ một á thú nhân thu hồi cường quang khí, mới đi qua, vừa định mở cường quang khí của mình lên, thì bên cạnh đã có một người chiếm trước. Bạch Tử Thạch kinh ngạc ngẩng đầu, người nọ nhìn cậu một cái, ôn hòa pha lẫn áy náy cười: “Thật xin lỗi, ta đang vội, cùng xem được không?”

Bạch Tử Thạch sờ sờ mũi, nén lại chút khó chịu trong lòng: “Ngươi xem trước đi.” Người nọ lại lộ ra một nụ cười áy náy, luôn miệng nói cảm ơn sau đó mới cúi đầu cẩn thận nghiên cứu.

Mặc dù bị chen ngang nhưng người ta biểu hiện rất có thành ý, nên chút khó chịu trong lòng Bạch Tử Thạch cũng rất nhanh tiêu tan, đi ra bên ngoài, giúp người cũng là giúp mình. Không xem được nứt, Bạch Tử Thạch liền ngồi xổm xuống xem biểu hiện của khối mao liêu, khối mao liêu này bề ngoài bình thường, không có mãng đái gì rõ ràng, tìm khắp cả khối mao liêu, trứng muối cũng chỉ rác rác mấy điểm nhỏ. Biểu hiện thế này không được coi là tốt lắm.

Nghiên cứu xong khối mao liêu này, Bạch Tử Thạch đứng lên, người lúc trước vẫn chưa xem xong, bên cạnh có người chờ không nổi: “Vị a đạt này, ngươi cũng đã xem rồi khối mao liêu này, như thế nào?”

Người nọ lấy ra kính phóng đại và cường quang khí của mình, lắc đầu liên tục: “Khó mà nói, khó mà nói.” Người hỏi cũng không mong nghe được nội dung có tính thực chất gì, ngoại trừ người chủ hàng mời đến ra, chẳng ai lại bàn luận cái nhìn của mình đối với mao liêu này trước mặt người ngoài. Bản thân coi trọng, nói tốt, sợ có người tranh giành với mình; nói không tốt, chủ hàng người ta còn đứng bên cạnh chứ đâu, định không để người ta buôn bán hả? Lời này quá đắc tội người.

Kỳ thực đúng là khó mà dám chắc được, Bạch Tử Thạch dùng cường quang khí rọi vào khe hở nhìn thử, màu lục xanh xanh óng ánh một mảnh, nhìn thì có vẻ có phỉ thúy, nhưng màu sắc của lục không đậm, cậu lại nhìn nhìn hướng đi của tinh thể phong hóa, nghiên cứu một lát, cũng cảm thấy lục này hình như chạy vào trong, nhưng vết nứt lại quá lớn, không biết có ảnh hưởng đến phỉ thúy bên trong hay không.

Sau khi nhanh chóng xem xong, Bạch Tử Thạch liền nhường vị trí cho người khác, không thể không nói khối mao liêu này câu lên toàn bộ lòng hiếu kỳ của cậu, đối với khối mao liêu này, nếu không dùng năng lực của mình, cậu chỉ có ba chữ thôi — khó nói được. Càng như thế, cậu càng muốn biết tình trạng bên trong rốt cuộc như thế nào, cảm giác này giống như có một con mèo nhỏ mới ra đời vươn móng cào a cào trong lòng người ta, làm trong lòng ngứa ngứa. Có lẽ đây chính là mị lực của đổ thạch, mỗi khối mao liêu tựa như mỗi câu đố chờ được vạch trần, một khi giải đúng, nó sẽ cho người ta một loại kích thích và thỏa mãn cực lớn, hơn nữa loại cảm giác này sẽ khiến người ta nghiện, chớ nói chi đến bên trong còn có ‘phần thưởng’ hậu hĩnh!

Đưa tay sờ lên mao liêu, Bạch Tử Thạch lộ ra một nụ cười — trong khối mao liêu này đúng là có phỉ thúy, hơn nữa không dề bị nứt ảnh hưởng đến, bất quả lực cảm ứng của khối phỉ thúy này bình thường, có lẽ là Du Thanh Chủng loại trung đẳng, nhìn bộ dạng của khối mao liêu này, chủ hàng chắc sẽ không ra giá quá cao. Nếu giá tiền hợp lý, Bạch Tử Thạch tính toán, có nên mua khối mao liêu này trước không nhỉ?

Người vây quanh đến đến đi đi, có vài người xem xem rồi đi, cũng có người xem xong thì hứng thú nên lưu lại, cũng có vài người là người mua thực sự, sẽ ra một cái giá trong giới hạn nào đó.

“Ông chủ, khối mao liêu này, năm vạn điểm, có bán không?” Lúc này sức nóng đã không sai biệt lắm, xung quanh đã có người vội vã muốn mua.

“Năm vạn quá thấp. . .” Ông chủ lắc đầu, đối với cái giá tiền này hắn cũng không bất ngờ lắm, cái khối liêu tử 50, 60 kg này, lúc trước người hỏi giá thấp nhất chỉ ra có 6000 điểm, năm vạn đã là cái giá không thấp.

Người nọ cũng không vội, bắt đầu mặc cả: “Ông chủ, ngươi cũng biết khối liêu tử này của ngươi không phải là Lão Khanh Chủng, hơn nữa trên đỉnh còn có một vết nứt lớn, mạo hiểm thực không nhỏ. Năm vạn điểm đã không thấp rồi, tối đa cho ngươi thêm năm ngàn, bán không?”

“Đúng là nứt lớn, nếu như không có vết nứt này đích thực sẽ không làm người ta quá băn khoăn, ta cũng chẳng đến mức phải giữ lại không có số hiệu tự mình bán. Nhưng trong này có lục là không phải giả, tất cả mọi người đều đã xem qua, cũng đều công nhận điều này. Năm vạn năm, liêu tử này cũng không nhẹ, giá tiền quá thấp.”

“Ta ra tám vạn điểm! Đưa ta đi, ông chủ.” Lúc này một á thú nhân trong đám người hình như cũng hạ quyết tâm, mở miệng bắt đầu kêu giá, điều này như đốt lên một mồi lửa: “Ta ra tám vạn năm.”

“Chín vạn!”

“Mười một vạn!”

“Mười lăm vạn! Đừng tranh với ta, ta ra mười lăm vạn!”

“Mười lăm vạn? Hừ, ta ra mười sáu vạn!”

Nhất thời không có ai ra giá, có vài người cúi đầu tính toán, do dự, nhưng đây rõ ràng chưa phải giá kết. Ông chủ ở bên cạnh vui mừng hớn hở lên tiếng: “Khối liêu tử này mặc dù nứt lớn, nhưng ra lục là chắc chắn. Về phần nứt có ảnh hưởng đến phỉ thúy hay không, xác suất 50-50, mọi người tự mình xem đi.”

Ông chủ nói một phen làm mấy người đều ra tay, một thêm chính là bốn vạn điểm: “Ta ra hai mươi vạn!”

“Hai lăm vạn! Khối liêu tử này ta nhìn trúng rồi!”

“Bốn mươi vạn!” Một á thú nhân trung niên khí độ trầm ổn nhàn nhạt phun ra một cái giá, lần này thêm tròn mười lăm vạn! Cái giá này vừa ra, chung quanh nhất thời yên tĩnh trở lại, tiếng đấu giá cũng không còn nữa. Bạch Tử Thạch không khỏi thở dài một hơi, bốn mươi vạn đã vượt xa mức giá trong lòng cậu, cậu tính chỉ cần giá không vượt quá 30 vạn, thì cậu sẽ ra tay đoạt lấy.

“Còn có ai ra giá không? Nếu không còn, thì khối liêu tử này sẽ thuộc về ông chủ này!” Chủ hàng cười hỏi một vòng, không ai lên tiếng nữa, “Được, khối mao liêu này là của ngài! Đằng sau chính là giải thạch trường, ngài muốn bây giờ giải hay là mang về giải?”

“Giải tại đây đi, ta còn chưa định về.”

“Được, ngài theo ta bên này.” Ông chủ giao cho một người trợ thủ trông tiệm giúp, tự mình bê mao liêu lên một xe đẩy nhỏ, dẫn chủ nhân mao liêu đi ra phía sau, không ít người đều đi theo xem, Bạch Tử Thạch nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn muốn biết phỉ thúy bên trong là cái dạng gì, nên cũng đi theo.

Mọi người đi qua một con đường nhỏ không dài lắm, chủ tiệm đẩy một cánh cửa ra, tiếng ồn đặc trưng của đá mài ma sát với mao liêu lập tức tràn đầy lỗ tai Bạch Tử Thạch, đây là một cái sân siêu cấp lớn, trên mặt đất để la liệt rất nhiều giải thạch cơ, chủ cửa hàng dẫn mọi người đến chỗ giải thạch cơ đánh số 174, rồi đem mao liêu chuyển xuống: “Muốn mời sư phụ giải thạch không?”

“Không cần.” Chủ nhân mao liêu lắc đầu, “Ta tự mình tới đi, cắt một đao ta vẫn có thể làm được.” Bình thường một đao hạ xuống, kết quả cũng hiện rõ ràng luôn. Á thú nhân vẽ lên mao liêu một hồi, cuối cùng mới chọn một đường vẽ, tự mình bật nguồn năng lượng máy cắt thạch, nhắm ngay cái đường kẻ kia, kéo xuống.

Ba phút sau, chủ nhân mao liêu kéo tay cầm máy cắt thạch lên, hít sâu một hơi, rồi cẩn cẩn dực dực tách hai nửa mao liêu ra, chỉ nhìn thoáng qua, thất vọng cực đại liền tràn đầy trong mắt hắn.

“Sụp rồi! Là lục gần kề vỏ!” Nghe thấy tiếng hét, Bạch Tử Thạch nhất thời ngẩn ra, vội vàng thò đầu nhìn kỹ, chỉ thấy mao liêu nằm trên mặt đất, vết nứt bị cắt mở ra, vừa vặn có thể thấy được phỉ thúy, chỉ thấy một mảnh nhỏ ở chỗ miệng vết nứt, xanh óng khiến người ta yêu thích, đúng là phẩm chất Du Thanh Chủng.

Chủ nhân mao liêu nhìn hai nửa liêu tử còn lại, không hề do dự: “Có ai ra giá không?”

Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người đều thấy mà, vừa nãy cắt một đao kia đã là chỗ dễ ra lục nhất, một đao hạ xuống, lại là lục gần kề vỏ, ai cũng không phải kẻ ngốc. Bạch Tử Thạch nhìn khối lục gần kề vỏ kia, có chút khó hiểu — rõ ràng cậu cảm ứng được một khối Du Thanh Chủng có vẻ không tệ mà? Chẳng lẽ. . . cậu đem tầm mắt chuyển sang hai khối liêu tử đã bị coi là phế liệu kia—- phỉ thúy không ở chỗ dễ ra lục nhất, ngược lại lại ở vị trí không thu hút nhất của mao liêu?

“Hai vạn điểm, ta muốn.” Ngồi xuống sờ sờ nửa khối mao liêu gần đó, Bạch Tử Thạch khẽ mỉm cười.

“Hai vạn điểm, có hơi thấp a.” Chủ nhân mao liêu có chút do dự, bốn mươi vạn đảo mắt đã biến thành hai vạn, làm hắn dậy không nổi tinh thần.

Bạch Tử Thạch cười: “Ta chỉ muốn một khối.”

Một khối?”Thành giao.” Sau khi hai người giao nhận mao liêu của mình, thì một khối còn lại cũng bị người khác dùng cái giá một vạn năm mua đi.

“Ông chủ, ta có thể dùng giải thạch cơ không?” Lấy được mao liêu xong, Bạch Tử Thạch liền xoay người hỏi người chủ hàng, đám người vốn định tản đi vừa nghe thấy cậu muốn giải thạch, lập tức liền quây lại.

“Dùng đi!” “Đa tạ.” Bạch Tử Thạch cười cười cảm tạ, lấy tay cảm ứng thật lâu, mới kéo máy cắt thạch xuống, vẫn dùng biện pháp ngốc nghếch cũ, cắt 3 cm 3 cm một từ vỏ đá vào, mới cắt được hai đao, cậu đã ngừng lại, cầm thùng nhỏ giội nước lên, một vùng lục tối màu liền hiện ra, bề ngoài mảng phỉ thúy nhỏ này sáng bóng như dầu (‘dầu’ hán việt là ‘Du’ -> nên mới gọi là Du Thanh),đúng là điển hình của Du Thanh Chủng, hơn nữa nhìn tính chất lộ ra vẻ bán trong suốt, có lẽ là khối Du Thanh Chủng phẩm chất trung thượng.

“Ra. . . Ra lục rồi!” Tiếng kêu ‘đổ trướng, ra lục’ của quần chúng xung quanh vang lên không ngớt, chủ nhân mao liêu nhất thời sững sờ tại chỗ, nhìn một mảnh lục nhỏ kia, ánh mắt phức tạp, thở dài một hơi, tâm trang đem bảo thành phế vật bán đi chỉ có đương sự mới hiểu thấu được.

Đợi đến khi Bạch Tử Thạch đem cả khối phỉ thúy nghênh ra, thì chủ nhân mao liêu đã sớm rời đi từ lúc nào không hay. Nhìn khối Du Thanh Chủng khoảng 11, 12 kg phẩm chất không tệ, chủ hàng mừng phát điên, chuẩn bị lấy pháo ra đốt, đây chính là khối mao liêu đại trướng đầu tiên ở gian hàng của hắn!

Tiếng pháo này lập tức đưa đến các thú nhân chờ ở bên ngoài để mua phỉ thúy, phỉ thúy Du Thanh Chủng đối với Vincent mà nói còn chưa đủ nhìn, nên Bạch Tử Thạch đem bán luôn, dưới tình trạng mấy người tranh nhau đấu giá, tăng thẳng tắp đến cái giá 150 vạn. Tiền trao cháo múc xong, Bạch Tử Thạch liền ra khỏi khu giải thạch, tiếp tục đi tìm kiếm mao liêu, khối liêu tử này đã đem lại cho cậu linh cảm. Dù sao trong mấy ngày đầu chỉ có thể xem mao liêu, chi bằng cậu dành chút thời gian tìm tìm mấy khối có thể mua bán trực tiếp tại chỗ, không chừng còn có thể tìm thấy mấy khối liêu tử tốt, Vincent không dùng, thì có thể bán lấy tiền a, cậu vẫn cứ nhớ nhung cái khối mao liêu trong khu Ám Tiêu kia.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.