Chương trước
Chương sau


Trong giây phút nhìn thấy Vincent đó, tâm trạng căng thẳng bốn giờ qua của Bạch Tử Thạch dường như thoáng cái liền thả lỏng, cảm giác mệt mỏi từ đáy lòng bỗng nhiên dâng lên, mạnh đến mức khiến cậu suýt nữa thì không cất bước nổi.

Vincent ngược hướng dòng người đang đi lại trên phố Đông đi tới bên cạnh Bạch Tử Thạch: “Chúng ta về nhà thôi.”

Giương lên một nụ cười, Bạch Tử Thạch ngay cả thanh âm cũng không có sức phát ra: “Không biết sao, bây giờ chỉ cảm thấy vô cùng mệt.”

“Ngươi vất vả rồi.” Vincent vẻ mặt nhu hòa, vươn tay về phía cậu, Bạch Tử Thạch vịn lấy tay hắn, đem phần lớn sức nặng đặt lên người Vincent, hai người từ từ đi trên con đường về nhà. Trên đường Vincent cũng không hỏi cậu chuyện sát hạch lần này, tựa như không hề quan tâm, Bạch Tử Thạch biết hắn là không muốn làm mình băn khoăn quá nhiều, giống như lúc nhiều học sinh Thiên triều mới thi vào trường cao đẳng xong, rất nhiều cha mẹ đều cố nhịn không hỏi con cái thi thế nào, chỉ sợ gây áp lực quá lớn cho con.

Vincent săn sóc làm cho trong lòng Bạch Tử Thạch vô cùng ấm áp, cảm giác lặng yên dạo bước cùng người yêu cũng không tệ, đương nhiên, ngươi phải lơ đi đủ các loại ánh mắt trên đường đi. Kể từ khi tới Á Thành Bạch Tử Thạch cảm thấy năng lực xem nhẹ ánh mắt người khác của mình tăng lên thẳng tắp.

Sau khi về đến nhà, Bạch Tử Thạch ngay cả cơm cũng không ăn, tắm rửa xong, liền lao thẳng lên giường. Trải qua bốn giờ dò xét vội đến chân không chạm đất, thực sự là đã hao phí không ít tinh thần của cậu, sau khi thả lỏng, Bạch Tử Thạch cảm thấy cả đầu mình cũng đau. Hiện giờ Vincent cũng không thúc giục cậu dậy dùng cơm hay gì đó, mà để cậu ngủ tiếp. Bạch Tử Thạch ngủ một giấc đến thiên hôn ám địa, đợi cậu mở mắt ra thì đã là sáng hôm sau.

Chớp chớp cặp mắt ngái ngủ mông lung, Bạch Tử Thạch nghiêng đầu, khuôn mặt trầm tĩnh ngủ của Vincent gần trong gang tấc, không có vẻ lạnh lùng tự kiềm chế bình thường, hắn ngủ trông thật ôn hòa và yên bình, gương mặt tuấn mỹ hướng về phía mình, tiếng hít thở nhẹ nhàng chầm chậm ở trong buổi sáng yên tĩnh dường như cũng thật rõ ràng. Trong lòng như có một dòng suối ấm áp róc rác chảy qua, Bạch Tử Thạch không kìm được vươn tay phác họa gương mặt Vincent trên hư không, dùng ngón tay mô tả đường nét của hắn, thấp giọng nói: “Ta nhất định sẽ cố gắng sống lâu hơn. . .”

Sau khi ngủ một giấc dậy, mệt mỏi trên người đã bị quét sạch, Bạch Tử Thạch rửa mặt xong, liền bắt đầu làm bữa sáng trước, khiến cho Bạch Tử Thạch vui mừng là các loại đồ làm bếp đối với cậu mà nói mặc dù vẫn còn nặng nhưng so với trước đây hình như đã nhẹ hơn không ít.

Lúc cậu đang bưng bữa sáng lên bàn, thì Vincent cũng vừa vặn đi từ trên lầu xuống, Bạch Tử Thạch nghiêng người cười với hắn: “Nhanh rửa mặt rồi đến ăn bữa sáng đi. Lát nữa ta phải tới chỗ Sigma đó.”

Vincent đứng ở trên bậc thang, yên lặng nhìn Bạch Tử Thạch, ánh sáng mặt trời chiếu lên người tiểu á thú nhân đang bận rộn, làm quanh thân cậu cũng mạ lên một tầng ánh sáng, khi cậu quay lại mỉm cười, một loại rung động khó nói lên lời tràn đầy trong trái tim Vincent, hắn đi từ trên cầu thang xuống, đem Bạch Tử Thạch ôm vào lòng, từ từ siết chặt, như thể muốn đem cậu hòa tan vào trong lòng.

“Làm sao vậy?” Bạch Tử Thạch nhẹ nhàng hỏi.

Vincent buông cậu ra: “Không có gì.” Bạch, ta nhất định sẽ không để số mệnh của ngươi giống như tộc nhân của ngươi!

Mặc dù đã 129 tuổi, nhưng thân thể Sigma vẫn rất khỏe mạnh, lúc Bạch Tử Thạch đến nhà ông, vị lão á thú nhân này đang kết thúc tập luyện buổi sáng, nhìn thấy tiểu đồ đệ trên mặt liền lộ ra nụ cười: “Sớm thế đã tới rồi sao?”

“Vâng, sư phụ buổi sáng tốt lành.” Bạch Tử Thạch rất cung kính vấn an Sigma rồi đứng ở một bên.

“Tới đây ngồi đi.” Sigma vẫy vẫy cậu, “Nói một chút về mao liêu hôm qua ngươi chọn xem.”

Bạch Tử Thạch tới cũng chính vì chuyện có liên quan đến cuộc sát hạch lần này, nhưng vừa mới bắt đầu cậu đã cho Sigma một cú: “Ta chọn năm khối mao liêu cấp 1.”

Nụ cười của Sigma lập tức biến mất, kinh ngạc nhìn Bạch Tử Thạch, nhất thời cũng bị cách làm này của cậu làm cho sợ hãi không biết nói gì, một lúc lâu sau mới hoàn hồn. Làm một người từng trải sống gần 130 tuổi, bây giờ còn không đoán được dự tính của Bạch Tử Thạch sao? Trên khuôn mặt lão nhân từ trước tới nay đối với Bạch Tử Thạch vẫn luôn rất hiền từ xuất hiện vẻ tức giận: “Hồ đồ! Năm cấp bậc của mao liêu, ta chưa từng thấy ai điên đến mức tất cả năm khối mao liêu đều chọn cấp 1! Nhân cơ hội kiếm lời, ngươi cho là dễ kiếm như vậy sao?! Ngày đó ngươi nói không sao, nhưng kỳ thực không định buông tha con đường thứ hai đúng không?! Đổ thạch con đường này không dễ đi, ngươi nếu muốn đi xa hơn, đi lâu dài, vậy thì phải đi thận trọng, khi đó tâm tư là trọng yếu nhất, chơi đổ thạch cơ bản giống như một cái nhịp tim, để tâm tư của mình bất chính, thì một ngày nào đó sẽ không chịu nổi biên độ cảm xúc dao động quá mạnh, mà cái kiểu chỉ vì lợi ích trước mắt như người là không chấp nhận được nhất. Nếu ngươi ôm thái độ như vậy, ta dứt khoát sẽ không dạy ngươi nữa, dạy càng nhiều, ngươi ngã càng đau, miễn cho ta già rồi còn hại ngươi!”

“Ta biết sai rồi, sư phụ, ngươi đừng tức giận.” Sigma vẫn là lần đầu tiên dùng giọng điệu nghiêm khắc như thế nói chuyện với cậu, bất kể thế nào, Bạch Tử Thạch đều không hề cãi lại khẽ cúi đầu, bày ra bộ dạng được dạy dỗ nhận ra sai lầm. Mặc dù cậu không hề cảm thấy mình không thể đi lâu dài trên con đường đổ thạch, nhưng Sigma nổi giận như thế làm cho cậu thấy áy náy. Sư phụ là thật lòng muốn tốt cho cậu, mỗi lần được ông dẫn vào khu mỏ, thường xuyên qua lại nên Bạch Tử Thạch cũng từ trong miệng những người quen biết, biết được mình là đồ đệ duy nhất được Sigma dẫn vào khu mỏ. Bạch Tử Thạch đối với Sigma cũng phi thường tôn kính, Sigma tức giận, cậu cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe giáo huấn.

Phát xong lửa giận, Sigma hơi bình phục một chút, nhìn đồ đệ đáng thương đang ngoan ngoãn cúi đầu chịu giáo huấn, rốt cuộc cũng không đành lòng nói nặng lời: “Nói đi, ngươi rốt cuộc là có chuyện gì.” Ông vừa rồi thật sự là bị làm kinh sợ, bây giờ trút hết giận, mới cảm thấy không đúng. Tiểu đồ đệ này những cái khác không nói, nhưng con người luôn trầm ổn, không lý nào lại làm chuyện điên rồ thế được?

Sigma đang chờ cậu giải thích, thế nhưng. . . Bạch Tử Thạch cười khổ, cậu cũng muốn giải thích, nhưng phải nói thế nào đây? Nói cậu đã biết trước trong những khối mao liêu kia có phỉ thúy? Chưa biết chừng vừa nói ra xong Sigma sẽ cho là bị điên, mà cho dù có được xem như báu vật gì đó nâng niu cung phụng, thì không biết chừng cái chờ cậu kế tiếp chính là những chuyện như hạn chế tự do. Mặc dù Sigma luôn rất yêu quý cậu, nhưng từ trước đến nay Bạch Tử Thạch đều không ngại dùng suy đoán xấu nhất để suy đoán lòng người, năng lực này nếu như không đến thời điểm vạn bất đắc dĩ, thì ngay cả Vincent cậu cũng sẽ dấu diếm đến cùng. Người sống cả đời, luôn có vài bí mật không thể chia sẻ với bất kỳ ai.

Cuối cùng Bạch Tử Thạch chỉ nói là: “Thời gian quá gấp gáp, bốn giờ cơ bản là không xem được bao nhiêu mao liêu, trong khu mao liêu cấp 2, 3 đầy ắp người, nên ta cũng không coi trọng, hơn nữa ai cũng đứng núi này trông núi nọ, cứ lo lắng có người sẽ thấy cái tốt nhất, tranh giành quyết liệt, ngược lại ta cảm thấy không bằng đến chỗ cấp 1 nhìn thử xem, mặc dù tỷ lệ ra lục thấp, nhưng một khi ra lục, chính là đổ trướng, dễ lấy được điểm.”

Một phen giải thích này coi như có vài phần hợp lý, sắc mặt Sigma lập tức dễ nhìn hơn một chút, dù sao ông cũng đã trải qua cuộc thi đổ thạch sư, chỉ là năm đó bọn họ thi không có nhiều thí sinh như vậy?

“Thôi quên đi, ta chỉ là sợ ngươi tự mãn kiêu ngạo, lại thêm chỉ biết cái lợi trước mắt, nếu không phải thế thì dù sau này ngươi chỉ đổ thạch từ những mao liêu như thế, ta cũng vậy không quản ngươi, ngươi đã có suy tính của mình, ta cũng không nói ngươi nữa, nhưng Bạch ngươi phải nhớ kỹ, bất kỳ lúc nào, cũng phải đặt tâm tư của ngươi ở chỗ ngay thẳng, không cầu ngươi làm được đến mức không hề bận tâm đến tất cả các điều hơn lẽ thiệt, nhưng tối thiểu có thể lấy tâm tình bình tĩnh đối mặt với chuyện ‘đổ sụp’.”

“Ta hiểu. Sư phụ, ngài yên tâm, ta sẽ không để ngươi thất vọng.”

Sắc mặt Sigma lúc này mới dễ nhìn chút: “Chọn năm khối mao liêu cấp 1. . . Nói một chút coi, ngươi có mấy phần nắm chắc?”

Bạch Tử Thạch trầm ngâm một phen, mới bị khuyên răn không được kiêu ngạo tự mãn, cậu nghĩ nghĩ, mới nói: “Hai trong năm là nắm chắc.”

“Yêu!” Sigma bị trêu tức, cười, mới bảo cậu không được kiêu ngạo, trông vẻ mặt bây giờ cũng nghiêm túc, thế mà lại nói gì đây!”Ngươi mới học được bao lâu a, dám nói ở trong mao liêu cấp 1 có thể nắm chắc hai trong năm?!”

“A?” Nghe giọng điệu này, Bạch Tử Thạch sửng sốt, mình cho rằng đã nói thấp rồi, mà vẫn bị Sigma cho là cao ư? Sợ lại bị khiển trách, Bạch Tử Thạch ngửa cổ tay lên: “Vận đạo của ta cũng không tệ a, sư phụ, huống chi ngài còn cho ta cái này.”

Sigma trông thấy trên cổ tay như bạch ngọc của tiểu đồ đệ đeo đá may mắn màu xanh lục đậm, cũng có chút không xác định. Truyền thuyết của đá may mắn mặc dù không biết có phải thật hay không, như từ khi ông có được đá may mắn này, vận khí thật sự cũng không tệ. Tỷ lệ đổ trướng khi đổ thạch luôn cao hơn một chút so với đổ sụp, có thể leo lên vị trí đổ thạch sư cấp 8 này, Sigma cũng cho một ít công lao là dựa vào đá may mắn. Hiện tại ông thân là đổ thạch sư cấp 8, một bó tuổi tác này cũng không có dã tâm gì, thấy tiểu hài tử là một cô nhi vừa đáng thương vừa đáng yêu, hơn nữa còn nể mặt mũi Vincent, liền đem cho cậu. Bây giờ đột nhiên bị Bạch Tử Thạch lấy ra nói, cuối cùng cũng tin vài phần, huống hồ đồ đệ này của ông vận khí thật sự là phi thường không tệ.

“Hai trong năm, ngươi lại chọn toàn là cấp 1, nói thế thì phần thi thực tiễn thông qua không có vấn đề gì lớn.” Sigma nghĩ nghĩ nói, “Thường thì thông qua phần thi thực tiễn cũng chính là xác suất này, bất quá ngày mai các ngươi không được giải sụp phỉ thúy mới được. Giải thạch cũng là một phần của thi thực tiễn. Nhưng mà, năm nay xác suất này cũng không chắc lắm, người báo danh năm nay so với các năm nhiều hơn không ít. Hơn nữa quy tắc chấm điểm cho phần thi sát hạch thực tiễn cũng nghiêm khắc hơn. Vì ngại ngươi đi tham gia sát hạch, nên ta từ chối lời mời làm tổng giám khảo của công hội, bây giờ cũng không dám chắc tình hình năm nay như thế nào.”

Hai trong năm là có thể thông qua? Bây giờ Bạch Tử Thạch mới có chút phản ứng, lần này cậu sợ là đã làm hơi quá rồi. Từ trong đống cấp 1 chọn trúng 5 khối kém nhất là Phù Dung Chủng. . . Quá chói mắt! Hơn nữa, thành tích còn phải công bố công khai ra ngoài, kèm theo số báo danh và tên tuổi thí sinh! Danh tiếng này phỏng chừng sẽ lan truyền rộng rồi!

“Sư phụ, ngươi nói có ai năm khối đều trúng không, hơn nữa là đại trướng.” Bạch Tử Thạch giống như vui đùa hỏi một câu.

Sigma cười cười: “Sát hạch qua nhiều năm như vậy, chuyện gì mà không có. Năm khối đều trúng cũng có, nhưng tính đại trướng như trong cuộc thi (cấp bậc mao liêu so với cấp bậc phỉ thúy ). . . thì thật ra chưa từng có.” Nghĩ tới đây, ông cười cười, “Nếu thật sự có chuyện đó, thì không cần tiêu chuẩn chấm điểm, ta cũng có thể trực tiếp kết luận hắn khẳng định lấy được mãn điểm. Nếu như trước đó hắn biểu hiện không tệ, có lẽ mấy lão bất tử trong công hội đều tranh cướp thu làm đồ đệ, mấy lão gia hỏa trong công hội kia, cướp được nhất định sẽ rất đắc ý.”

… Sư phụ, vậy ngài cứ chuẩn bị đắc ý đi. . .

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.