Edward buông Cheshire ra, xoay người dưới chân dùng sức một cái, rất nhanh chạy đến giữa sân, cùng Vincent xa xa đứng đối mặt. Vincent giương mắt, đạm mạc nhìn hắn, chỉ nói: “Song phương không dùng hình dạng thú, ngươi có dị nghị gì không?”
Edward ngẩn ra, sau đó trầm mặc gật đầu, chỉ dùng hình người, điều này đối với hắn mà nói thì có lợi hơn, thú tính của bọn họ sẽ làm lý trí giảm xuống, hung tính bộc phát, đổ máu đã là nhẹ, huống chi, hình thú của bọn họ răng nanh, móng vuốt rất dễ dàng đả thương người. Thú triều tháng sắp tới, hắn không thể để bị thương.
Vincent buông cánh tay xuống, con ngươi màu đen bỗng nhiên sắc bén như đao, để thân thể hơi nghiêng về phía trước, cả người như cao sơn hiểm lĩnh sừng sững giữa thiên địa, một cỗ khí thế hung tàn phá đất trồi lên. Con ngươi Edward co rút lại, toàn thân da thịt căng thẳng, y phục dán tại trên nhìn cường tráng vô cùng, hắn cẩn thận tìm kiếm sơ hở của Vincent, thanh niên trẻ tuổi đã có khí thế kinh dị như vậy vì sao ở Maca thành lại chưa từng nghe nói qua.
Hai người không nhúc nhích, chỉ khoảng đất giằng co, trên khán đài đã có không ít bóng người, bầu không khí giữa sân trở nên nguy hiểm hơn, trên khán đài không khí cũng nóng lên, tiếng gào thét thật to sôi trào: “Lên! Xông lên!” “Nhanh lên! Mạnh vào! Xé nát hắn!”
Nhưng mặc cho người chung quanh cổ vũ thế nào, trong sân thi đấu hai người vẫn bất vi sở động, ánh mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-thach-su/3139487/chuong-17.html