Cô không được chuẩn bị tâm lý, vì thế lảo đảo một chút, bị anh đẩy ngã xuống đất.
Một tay chống xuống đất, nền bê tông thô ráp chà sát vào lòng bàn tay mềm mại của cô, để lại mấy vết trầy xước.
Cô không nói thêm gì nữa, như đã bị anh dọa, lại không biết nên phảnứng thế nào. Anh như thế này rất xa lạ, trong nháy mắt, cô thậm chíkhông tin người đàn ông trước mắt này là Đường Kính, là người yêu thương cô, bao dung cô.
Không khí như ngừng chuyển động.
Vài phút sau, Tiểu Miêu đứng lên như không có chuyện gì, vỗ vỗ bụiđất dính trên người, nở nụ cười với anh, “Vậy anh cứ ở đây một mìnhnhé…”
Nói xong, còn không quên đi tìm con cua cũng bị anh hất ra, nó hiểnnhiên không may mắn như cô, bị lăn vài vòng trên bùn đất, Tiểu Miêu cũng mặc kệ, phủi phủi đất dính trên con cua rồi đi vào nhà.
Đường Kính ngồi im lặng trên xe một lát.
Đầu óc trống rỗng, tiếng ở bệnh viện, giọng của Đường Dịch, giọng của Kì Hiên, còn có tiếng kêu khóc của thuộc hạ, cuối cùng là giọng nói của cô, toàn bộ tràn ngập ở trong đầu. Tất cả đều mờ mịt, anh bỗng cảm thấy quá mệt mỏi.
Vài phút sau, anh đột nhiên hoàn hồn.
Nhìn nền bê tông bên ngoài không còn một bóng người nào, anh như đã tỉnh táo.
Đường Kính vội vàng xuống xe, đóng sầm cửa xe lại rồi chạy vội vàonhà. Chạy thẳng vào phòng khách, nhìn thấy trong phòng bếp có một bóngdáng đang cọ rửa cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-sau-cua-tinh-yeu/2161522/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.