Một thân ảnh nhỏ bé linh hoạt đang trượt trên ván trượt, dừng lạingay trước cửa bệnh viện, nhấc chân xuống từ ván trượt, thuận tay thu nó lại, sau đó chạy vào đại sảnh bệnh viện.
Tầm mắt nhìn quanh tầng trệt của bệnh viện, đôi mắt đảo qua, thị lựctốt làm cô chỉ mất một giây đã có thể nhìn thấy nơi mình muốn đến. Khoahô hấp: tầng 11.
Thang máy “đinh” một tiếng tới tầng dưới cùng, những người đang chờthang máy chen chúc tiến vào. Người cuối cùng bước vào là một phụ nữ cóthai, là một bà mẹ trẻ, chính xác mà nói, là một bà mẹ rất trẻ, nhìn qua mới khoảng mười bảy, mười tám tuổi, áo khoác còn gắn huy hiệu trường.
Mọi người trong thang máy bắt đầu thầm thì to nhỏ.
“Là học sinh trung học đó…”
“Trường trung học Sơn Nam…”
“Không thể tưởng được a… Lũ trẻ bây giờ thật là…”
Mọi người vừa ổn định chỗ đứng, cảnh báo thang máy quá tải liền vang lên.
Mọi người trong thang máy đồng loạt hướng mắt về phía cô gái đangmang thai đứng gần cửa thang máy nhất, ý tứ thực rõ ràng: mời cô rangoài.
Chuyện thành kiến này, đôi khi thật sự không tốt lắm.
“Khoan khoan khoan! Để tôi ra để tôi ra!”
Trong thang máy bỗng vang lên một âm thanh trong trẻo, một cô gáiđứng trong cùng đang cố gắng chui ra, “Nhường một chút nào! Cả nhà pháttài! Để cho tôi ra ~~ “
Tiếng nói vui vẻ, giảm bớt không khí xấu hổ xung quanh. Bà mẹ trẻ kia thật lòng nói: “Cảm ơn chị…”
“Không cần,” cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-sau-cua-tinh-yeu/2161488/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.