“Chú sẽ còn quản cháu, quản đến chết…”
***
Hiện giờ, tâm trạng của Ngư Vi vô cùng hỗn loạn. Chẳng ai ở mãi bên cạnh một người, sao cô không biết chứ, cô phải tự cõng hành lý của mình tiếp tục đi về phía trước. Hai tuần lễ khổ sở tột cùng cô đè nén lại trong từnghơi thở, thỉnh thoảng nhớ tới lại thấy xót xa, chỉ cần nghĩ Bộ Tiêukhông còn liên quan gì đến cô nữa, từ nay về sau cô lại côi cút mộtmình, không nơi nương tựa, thậm chí có thể không bao giờ được nhìn thấyanh, cô còn có thể làm gì khác hơn là tự mình xoa dịu nỗi tuyệt vọngtrĩu nặng này.
Đóa xương rồng sống giữa sa mạc khô cằn, rồi cũng phải tự tìm nguồn nước.Cô từng ngày sống trong giày vò, ngâm quá lâu trong đầm sâu khổ sở, rồicũng phải học cách đồng hành. Nhưng lúc này nội tâm gần như đã lắng dịucủa cô lại tràn lên gợn sóng.
Bộ Tiêu lại bất ngờ xuất hiện như anh vẫn ở đây chưa từng thay đổi, ánhmắt, dáng đi, nét cười trên khuôn mặt vẫn như xưa, đến cả chút gượng gạo cũng không có.
Ngư Vi không biết phải làm gì, cô đi theo Bộ Tiêu đến bên cạnh Bộ Huy, chỉthấy đôi mắt anh chăm chú nhìn vết thương trên đầu cháu mình rồi nóichuyện với bác sĩ. Đúng lúc Bộ Huy ‘xuýt’ một tiếng than đau, Bộ Tiêuliền vỗ vai hắn: “Đàn ông con trai mà ‘xuýt’ cái gì….”
Bộ Huy nghe vậy, lập tức cắn chặt răng, nuốt toàn bộ âm thanh đó xuống.Đúng lúc, mấy y tá đưa cái tên mặt mũi đầy máu ngoài cửa vào, Bộ Huy vừa nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-quyen-khong-tan-ho-ly-thuc-thuc/22428/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.