“Anh luôn lặng lẽ trải con đường bằng phẳng nhất cho cô bước tới.”
***
Ngư Vi ngủ một giấc thật ngon đến tận sáng hôm sau, bị tiếng bước chân vàtiếng nói chuyện ồn ào ngoài cửa đánh thức. Cô mở mắt nhìn sang bêncạnh, chỉ có chiếc gối lặng lẽ nằm im, Bộ Tiêu không còn ở đó nữa.
Cô bỗng thấy mất mát, nhớ trước đó anh nói, khi nào có phòng trống anh sẽ chuyển qua, không biết anh đã đi từ lúc nào.
Xỏ giày vào, Ngư Vi đi tới nhìn qua mắt thần trên cửa, là một nhóm ngườiđội nón công ty du lịch đang tập trung nói chuyện đùa giỡn trên hànhlang. Cô kéo rèm cửa sổ ra, một ngọn gió rét mướt mang ánh lam bàng bạcxuyên vào, song cửa phả ra hơi lạnh buốt, trước mắt Ngư Vi là cả mộtvùng trời trắng xóa, tuyết cũng đã ngừng rơi.
Ngư Vi rửa mặt xong quay trở lại giường, cuộn mình trong chiếc áo khoác của Bộ Tiêu, vùi mặt vào ngửi chút hương thầm quyến luyến còn lưu lại, côbiết hành động của mình quá si ngốc dại khờ, nhưng cô không muốn kìm nén nó, những gì có ý nghĩa, những thứ khiến cô cảm thấy cuộc sống này cònrất nhiều điều tốt đẹp kể từ năm cô lên mười bốn đều do anh mang đến.
Niềm vui, đợi chờ, đau đớn, tuyệt vọng… Ngư Vi nhắm mắt lại, lãng đãng tựachìm vào cơn mơ cũng tựa như một thước phim quá khứ chiếu chậm, khoảngthời gian mẹ cô bệnh nặng phải nằm viện năm cô lên mười bốn. Lần đầutiên cô nhìn thấy anh trong bệnh viện, không giống những hình ảnh mơ hồcủa lần gặp gỡ lên ba,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-quyen-khong-tan-ho-ly-thuc-thuc/22425/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.