‘Sao cháu lại hiền như vậy hử?’ Bộ Tiêu ung dung nói.”
***
Nhìn thấy anh về, lòng Ngư Vi như có con gió tự do phiêu lãng rong chơi trên mặt hồ làm gợn lên từng đợt sóng rung động.
Bộ Tiêu chỉ nói với cô một câu như vậy, rồi đi về phòng thu dọn hành lý,tắm rửa, cô cũng không nóng vội, cố dằn lòng tiếp tục ngây ngốc ngồitrong phòng làm bài tập đợi Bộ Huy trở lại. Sau khi chăm chú nhìn Bộ Huy làm xong hết từng câu từng chữ cũng đã hơn bốn giờ, Diêu Tố Quyên đilên gọi bọn họ xuống nhà ăn trái cây.
Hộp đựng trái cây chất đủ loại hoa quả theo mùa đã được cắt nhỏ rất tươingon và đẹp mắt, Ngư Vi ăn được một ít vẫn chưa thấy Bộ Tiêu đi xuống,nghe Diêu Tố Quyên nói có lẽ anh đang ở trong phòng ngủ mê mệt rồi.
“Lần nào trở về cũng thế, cứ y như tới mấy chỗ đó không cho hắn ngủ vậy, vềtới nhà là lăn ra ngủ, nhiều khi ngủ một giấc thẳng đến giờ cơm trưa mai luôn.” Diêu Tố Quyên thấy cô không ăn nữa liền niềm nở bảo cô ăn nhiềuthêm một chút.
Ngư Vi cảm thấy, thật ra nhìn thấy hay không nhìn thấy anh đều không saocả, cho dù là một người trên lầu, một người tầng dưới, chỉ cần được ngây ngốc cùng anh trong một không gian, cô đã thấy mãn nguyện. Dù sao anhvừa đi xa về, có lẽ rất mệt mỏi, ngủ nhiều một chút sẽ tốt cho sức khỏe.
Lúc gần đến giờ cơm, dì Triệu thường nấu ăn trong nhà bỗng vội vội vàngvàng chạy ra nói có việc gấp phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-quyen-khong-tan-ho-ly-thuc-thuc/22418/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.