Chỉ cần lướt qua một khoảnh khắc ngắn ngủi, cô có thể thấy vóc dáng Bộ Tiêu rất đẹp, đẹp đến không tưởng…”
***
Hai tiếng ‘Ngư Vi’ này của anh khiến toàn thân cô tê dại, đến cả hít thở cũng khó khăn.
Bộ Tiêu vẫn nắm cổ tay cô thật chặt mãi không buông ra, nhìn cô một hồilâu mới có vẻ lấy lại chút tỉnh táo. Khóe môi anh cong lên thành đườngcung hư hỏng, chăm chú nhìn cô trầm giọng nói: “Cháu ở đây nhìn trộm cái gì hửm?”
Ngư Vi căng thẳng tới mức thiếu điều tim cũng muốn nhảy vọt ra ngoài, cô cố gắng thật bình tĩnh: “Nghe chị dâu cả của chú nói chú bị sốt cao, cháumuốn lên xem chú còn sốt không.”
Sao anh vẫn nắm chặt cổ tay cô như thế… Ngư Vi cảm thấy cánh tay mình đôngcứng rồi, không dám động đậy gì hết, dường như Bộ Tiêu cũng nhận ra vẻmất tự nhiên của cô, lúc này mới chợt bừng tỉnh buông cô ra.
Nhưng ngay sau đó anh lại cuộn mình vào trong chăn, trùm kín cả đầu, giọngnói biếng nhác truyền qua tấm chăn: “Xương cá, kéo rèm cửa sổ ra giúpchú…”
Lúc này Ngư Vi mới biết, thì ra anh vẫn chưa thật sự tỉnh táo, chỉ có thể đi tới cửa sổ kéo rèm ra cho anh.
‘Xoạt’ một cái, ánh mặt trời vung rắc vào phòng, bầu không khí âm u mập mờ vừa rồi thoắt cái biến mất không dấu vết.
Ngư Vi quay đầu lại vừa vặn trông thấy anh đang cau mày hai mắt nhíu chặt,ngồi dậy vuốt mái tóc đen có chút hỗn loạn. Cái chăn len trượt khỏingười anh lộ ra phần trên cơ thể trần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-quyen-khong-tan-ho-ly-thuc-thuc/22415/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.