“Thế giới hai người nói gì cũng phải trải qua tám trăm năm nữa.”
***
Bởi vì rất lâu rồi không gặp, Bộ Huy vốn cho rằng hai người ngồi chung một chỗ sẽ khá lúng túng, nhưng khi nhìn thấy chú Út cởi cái áo khoác đen ném qua một bên rồi chậm rãi đi tới, lúc ngang qua còn duỗi tay vuốt loạn đầu hắn theo thói quen, tóc của hắn vừa cắt húi cua nên chạm vào có cảm giác gai gai, Bộ Tiêu khẽ cười: “Mấy tháng không gặp biến dạng rồi.”
Cảnh tượng này hệt như trước đây, chú Út và hắn ở cạnh nhau không có gì thay đổi. Bộ Huy nhìn chú Út ngồi bên cạnh mình trên sofa, khóe môi ẩn hiện nụ cười thật tươi quan sát những thay đổi của hắn, hắn cũng nhàn nhạt cười một cái, nhìn chú Út hỏi: “Có phải con trở nên đẹp trai rạng ngời rồi không?”
“Đương nhiên như vậy.” Bộ Tiêu nhướng mày, cúi đầu mỉm cười lấy bật lửa ra đốt cho mình điếu thuốc, Bộ Huy cũng lấy một điếu ngậm lên miệng rồi hướng qua Bộ Tiêu nhờ châm lửa.
Quả nhiên, có một điếu thuốc mọi việc cũng trở nên dễ dàng. Chẳng qua trước kia tâm trạng hắn kích động không cách nào bình tĩnh được nên đã nói những lời thiếu kiểm soát. Mấy tháng qua đi, thời gian đã xoa dịu tất cả, Bộ Huy nhìn thấy chú mình gầy đi rất nhiều, mu bàn tay đang kẹp điếu thuốc đen sạm nắng, khớp xương lộ rất rõ khiến lòng bàn tay dường như to rộng hơn. Hắn nhìn dáng vẻ chú Út hút thuốc, vẫn là dáng vẻ biếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-quyen-khong-tan-ho-ly-thuc-thuc/2129345/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.