“Anh hy vọng điếu thuốc này vĩnh viễn đừng bao giờ tàn.”
***
Ngư Vi bất giác không biết phải trả lời anh thế nào, tựa như có bức tường chặn ngang nơi lồng ngực đến hít thở cũng khó khăn, không cách nào mở lời được.
Cô đối với Bộ Tiêu hiển nhiên đã vượt qua cái ‘hiểu’ đơn thuần, những ngày này, cô vì anh khó chịu, vì anh ấm ức, vì anh áy náy, vì anh đau khổ, vì anh mà cảm thấy nhẹ nhõm khi anh đưa ra quyết định. Trong mọi khoảnh khắc, cô chưa từng len vào khe hở vùng cảm xúc của anh khiến anh phải phân tâm, chỉ từng giây từng phút bước sát theo bên cạnh để cùng cảm nhận những gì anh đang phải trải qua, cho dù Bộ Tiêu nói phải đi, cô cũng chẳng nghĩ ngợi trong đầu rằng bản thân mình muốn gì.
Ngư Vi ổn định lại cảm xúc, vẻ mặt điềm tĩnh cất lời: “Anh thật sự không cần lo lắng cho em đâu, cho dù cả thế giới này không ai hiểu anh cũng sẽ có em hiểu anh, hơn nữa, em thật sự không khó chịu.”
Ánh mắt Bộ Tiêu đầy dịu dàng nhìn Ngư Vi, nhìn cô điềm tĩnh điều chỉnh lại tâm trạng bất an lo lắng của mình rồi chậm rãi nói từng câu từng chữ hết sức chân thành: “Được ở bên anh dù chỉ một ngày em cũng đã rất mãn nguyện, huống chi còn nhiều ngày như vậy, chúng ta đã làm với nhau rất nhiều thứ, có những thứ em chỉ mới được trải nghiệm lần đầu, cuộc đời này em không tiếc nuối điều gì hết.”
Bộ Tiêu nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-quyen-khong-tan-ho-ly-thuc-thuc/2129340/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.