“Môi anh quấn chặt lấy môi cô, quấn quýt nồng nàn.”
***
Khoảnh khắc Bộ Tiêu nghe thấy câu nói đó, ánh mắt chợt ngẩn ngơ, tựa như có một sự xúc động mãnh liệt cuộn lên trong đáy mắt.
Ba chữ ‘Em yêu anh’ đó như một chiếc búa nhỏ, khẽ gõ vào những tâm sự chất chứa trong lòng Ngư Vi, nhẹ nhàng đục một khe nhỏ khơi thông dòng chảy, những lời nói như con nước đầu nguồn ào ạt đổ về, không cách khống chế, không lời kiểm soát, chỉ muốn tuôn hết cho bõ những ngày dằn vặt, khổsở. Vì quá xúc động, giọng nói của Ngư Vi run lên những tiếng nức nở:“Em, từ năm mười bốn tuổi em đã bắt đầu yêu anh, hết lần này đến lầnkhác anh đến tìm em, giúp đỡ em, cứu em, rất nhiều lúc em nghĩ mìnhkhông thể sống nổi nữa rồi, rất nhiều lúc đau lòng, anh đều ở bên em… Vì anh, lần đầu tiên em để mái tóc dài, anh là bàn cờ vây đầu tiên, làgiấc mộng xuân tươi đẹp nhất thời thiếu nữ, là chai nước hoa đầu tiên,là hình xăm đầu tiên, anh cho em có một gia đình đầu tiên… Nếu anh muốnem chết vì anh, em sẽ không đắn đo do dự phút giây nào.”
Từng câu từng chữ, vững tin mà kiên định, Bộ Tiêu nhìn thấy cơ thể Ngư Vikhẽ run lên, nơi đáy mắt tứa ra rất nhiều giọt pha lê trong suốt, côđang cố gắng hết sức để nước mắt không rơi xuống.
Một buổi sáng như thế, cô xuất hiện trong phòng anh, nói yêu anh.
Bộ Tiêu ngỡ như mình đang trôi trong một giấc mơ tuyệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-quyen-khong-tan-ho-ly-thuc-thuc/2129323/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.