“Lúc bị chú bắt nạt, đôi mắt ầng ậc nước đáng thương nhìn chú, dáng vẻ như sắp khóc đến nơi…”
***
Bộ Tiêu nghe thấy câu hỏi của cô, hai mắt nheo lại, sau đó buồn cười bậtthành tiếng, cánh tay phải gác lên cửa sổ xe, ánh mắt chăm chú nhìn NgưVi hỏi: “Ở đâu có hoa, ở đâu có cỏ? Trong mắt chú không thấy gì hết…Cháu nói mấy người phụ nữ tối nay sao? Đó là hoa hử?”
Ngư Vi vẫn còn hờn ghen, nhàn nhạt bật ra một câu kết luận: “Các cô ấy đều rất thích chú.”
Bộ Tiêu dở khóc dở cười, liếm môi, không biết phải nói gì. Lúc này, tài xế đột nhiên bẻ tay lái, Ngư Vi không kịp phản ứng ngã nhào sang bên phải, vốn hai người ngồi rất gần nhau, đầu cô ụp xuống vai anh, nhưng khôngđợi xe chuyển hướng đã nhanh chóng ngồi dậy, chợt nghe tiếng thì thầmcủa Bộ Tiêu vang ở bên tai: “Cũng có người không thích chú, không phảicháu không thích chú sao?”
Tim Ngư Vi lỡ một nhịp, đợi xe rẽ ngoặt xong rồi, cô ngồi thẳng dậy, nghĩthầm cô đâu chỉ thích anh, trong đám ‘tỷ tỷ muội muội, oanh oanh yếnyến’ đêm nay, cô tuyệt đối là kẻ si ngốc nhất, mê muội đến dại khờ…
Vừa rồi chạm vào nhau gần như vậy, cô lại ngửi thấy mùi hương dễ chịu trênngười anh. Dưới ánh đèn đường như đám mây ngũ sắc của ráng chiều rọivào, Ngư Vi trộm nhìn sườn mặt nghiêng góc cạnh đầy nam tính đó đến ýloạn tình mê, chợt nghe Bộ Tiêu lên tiếng.
“Chú là người làm ăn, khó tránh khỏi phải gặp gỡ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-quyen-khong-tan-ho-ly-thuc-thuc/2129318/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.