“Cô sẽ nỗ lực hết sức để có thể đuổi kịp anh.”
***
“Ông trời ơi!” Diêu Tố Quyên ôm ngực, cả người xụi lơ trên sofa, hai mắt mở to kinh ngạc đến thất thần.
Bộ Tiêu nhìn dáng vẻ này của chị dâu cả, biết bà khó mà tiếp nhận ngay được, anh yên lặng uống bia.
“Không phải chứ…” Diêu Tố Quyên nhíu mày, nói không nên lời: “Thế nào mà con dâu nhỏ đến tay rồi lại bay mất là sao?”
Bộ Tiêu nghe mấy lời này, cầm chai bia, nhướng mày dáng vẻ vô lại soi mói: “Đến tay chị lúc nào chứ?”
Diêu Tố Quyên nhìn anh vô cùng khí thế, cười châm chọc: “Ơ, vậy không lẽ, đến tay chú?”
Bộ Tiêu quả nhiên nghẹn họng không nói được câu nào, cúi đầu nhìn chai bia trên tay.
Diêu Tố Quyên là ai chứ, nhìn bộ dạng này của lão Tứ, biết ngay hắn chẳngkhác gì mình, chỉ là thầm thương trộm nhớ muốn tóm ‘con cá nhỏ’ kia, cóđiều chuyện này… Tính bà vốn hào sảng cởi mở nên chẳng mấy chốc đã nghĩthông, tuy lão Tứ lớn hơn Ngư Vi đến mười tuổi, nhưng xã hội bây giờ vốn chẳng xa lạ gì mấy chuyện này, trâu già gặm cỏ non còn ít sao, đừng nói chỉ là một chữ ‘chú’ gọi người không chung huyết thống, có những ngườicòn kêu bằng ‘cha nuôi’ mà vẫn kết hôn bình thường. Có điều bà có thểthông suốt nhưng người bảo thủ như ông cụ không biết có chấp nhận nổikhông đây?
Dù sao ông cụ Bộ cũng thương yêu nha đầu Ngư gia như cháu ruột, giờ đùngmột cái gả cho con trai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-quyen-khong-tan-ho-ly-thuc-thuc/2129315/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.