Một cơn gió thổi qua, không khí như mang theo mùi rỉ sét. Tống Chiêu bỗng thấy dạ dày cuộn trào, cúi người lao vào cột hành lang, vị chua chát trào lên cổ họng hòa lẫn mật xanh b.ắ.n tung tóe trên phiến đá.
Nhược Thủy vội vàng nhặt chiếc áo lông cáo, phủi sạch bụi bẩn bám vào, khoác lên thân hình mảnh mai của Tống Chiêu. Khi lòng bàn tay chạm vào lưng nàng, mới phát hiện cả người nàng đang run nhẹ.
“Thế t.ử sao vậy?”
Ngón tay Nhược Thủy luống cuống vỗ nhẹ lưng nàng, “Có phải dạ dày không thoải mái không? Nô tỳ sẽ gọi người đi mời Vương thái y ngay…”
“Đừng đi!”
Năm ngón tay Tống Chiêu như móc câu nắm chặt cổ tay Nhược Thủy, chiếc áo lông cáo trượt khỏi vai cũng không để ý. Nàng nuốt khan hai cái, miễn cưỡng nặn ra một câu: “Không sao… Có lẽ đêm qua gió lớn, bị nhiễm lạnh.”
Nói rồi, nàng vô thức đưa tay xoa bụng dưới. Kinh nguyệt của nàng, hình như đã trễ bảy ngày…
Đến bữa trưa, thị nữ vừa mở nắp hộp thức ăn, mùi tanh của cá hấp đã xộc thẳng vào mũi. Tống Chiêu đột ngột bịt miệng, nước chua trào lên cổ họng làm mắt đỏ hoe. Đuổi thị nữ đi, cuối cùng nàng không nhịn được mà gục xuống bàn nôn khan.
“Thế tử…”
Giọng Nhược Thủy run rẩy, ánh mắt hoảng loạn liếc nhìn ra cửa, trong lòng mơ hồ có một đáp án, nhưng không dám nói ra.
Tống Chiêu dùng khăn lau khóe miệng, dặn dò: “Không được nói ra ngoài, bên Thái tử… ta sẽ tự mình đi nói!”
Nhược Thủy lập tức cúi đầu: “Nô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-phu-dung/5082308/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.