Đêm dần khuya, ánh lửa trên giá nến mạ vàng đã cháy đến tận cùng, Tiêu Việt chống trán nằm nghiêng, ngón tay khẽ gạt những sợi tóc ẩm ướt trên trán Tống Chiêu. Nàng lúc này đang ngủ say, chút son môi nhòe đi, trông như thể vừa bị bắt nạt rất nặng.
Xích sắt không biết đã được tháo ra từ lúc nào, chỉ để lại vết hằn đỏ nhạt trên cổ tay chân trắng nõn của nàng.
Tiêu Việt dùng đầu ngón tay khẽ vuốt ve, nhớ lại ánh mắt ranh mãnh khi nàng giả vờ giãy giụa ban nãy, khóe môi bất giác cong lên.
Tiếng canh ngoài cửa sổ vọng lại xa xăm, hắn vươn tay kéo tấm chăn gấm bị tuột lên, lại thấy nàng vô thức cọ vào nơi ấm áp, sợi tóc quấn lấy ngón tay hắn, giống hệt con chồn sương nhỏ luôn cuộn tròn trong lòng hắn khi còn bé ở hoàng lăng.
Cung nhân trực đêm đã lui ra hành lang từ lâu, cả Đông Cung tĩnh mịch. Tiêu Việt cúi đầu hôn lên giữa trán nàng, chợt cảm thấy trong hai mươi năm cô độc lạnh lẽo này, chỉ có khoảnh khắc này mới thực sự ấm áp.
"Điện hạ..." Giọng Tiết công công khẽ vang lên ngoài cửa, mang theo sự hoảng hốt, "Bệ hạ thổ huyết không ngừng, các thái y đều đang chờ ở Thiên Điện..."
Tiêu Việt đột ngột ngồi dậy, mu bàn tay chống trên giường nổi gân xanh. Tống Chiêu cũng giật mình tỉnh giấc, cùng ngồi bật dậy.
"Điện hạ đừng hoảng..."
Tống Chiêu cố gắng trấn an, ngón tay vuốt phẳng những nếp nhăn trên vạt áo Tiêu Việt. Nàng cài lại chiếc ngọc bội long quyển vào thắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-phu-dung/5082306/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.